Ta Mô Phỏng Con Đường Trường Sinh (Bản Dịch)

Chương 1459 - Chương 1459: Độc Hành Đường Trường Sinh (2)

Chương 1459: Độc hành đường trường sinh (2) Chương 1459: Độc hành đường trường sinh (2)Chương 1459: Độc hành đường trường sinh (2)

Nhưng Lý Phàm chỉ híp mắt, trong lòng không vì vậy mà cảm thấy chán nản tí nào.

Bất kể là Truyền Pháp hay là tiên nhân. Cho dù là 'Vô Danh Chân Tiên: hư vô mờ mịt...

Chỉ cần chặn trên con đường trường sinh của hắn, Lý Phàm nhất định sẽ nghiền nát kẻ đó!

"Trên đường trường sinh ta độc hành, thế nhân ngăn ta ý không bằng."

"Một kiếm chém mặt trời tỉnh hải, trời bi đất thảm tiên thần kinh."

Trong lòng Lý Phàm chậm rãi ngâm dài, ánh mắt hàn quang kiên định.

Bách Hoa đạo nhân cách đó không xa không biết đã xảy ra chuyện gì, chỉ cảm thấy khí tức trên người người trước mắt chợt xảy ra thay đổi khó hiểu.

Làm cho nàng vậy mà ẩn ẩn run rẩy trong lòng, như có cảm giác tai vạ đến nơi.

Nhưng loại cảm giác này chỉ chợt lóe qua, lúc nhìn kỹ lại thì lại biến mất không còn tung tích.

Hệt như chỉ là ảo giác của nàng.

Nhưng Bách Hoa đạo nhân hiểu, lấy trạng thái 'thân lưu ly' của nàng hiện tại, ảo ảnh, ảo giác gì đó căn bản không có khả năng xuất hiện trên người nàng.

Cho nên...

Bách Hoa đạo nhân nhìn chăm chăm Lý Phàm thoạt nhìn như người vật vô hại, chính khí lăng nhiên, trong lòng lại tăng thêm một phần cảnh giác. Tiên nhân Tiên Khư cách tình cảnh hiện tại còn quá xa. Sau khi suy nghĩ một lúc, Lý Phàm tạm thời đè xuống đủ loại suy nghĩ.

Hắn nhìn về phía Bách Hoa đạo nhân bóng dáng giấu trong kim quang, lại hỏi lần nữa: "Cảnh giới tiên nhân không phải thứ trước mắt chúng ta có thể phỏng đoán. So ra thì ta càng tò mò những chuyện trải qua của đạo hữu hơn."

"Không phải ngươi là người sống sót trong kiếp nạn năm đó à, vì sao lại xuất hiện trong hồ câu cá?"

"Đạo đồng Lưu Ly lại có quan hệ gì với ngươi?"

Ánh mắt Lý Phàm sáng rực, phong ấn trận đạo bốn phía lặng yên gia cố lần nữa.

Bách Hoa đạo nhân liếc nhìn xung quanh nhỏ không thể cảm giác, thở dài: "Lòng đề phòng của đạo hữu quả nhiên không tầm thường."

"Thực ra nguyên do ta ở trong hồ câu cá chỉ là trùng hợp mà thôi."

"Như trong lời của ta, thân bất do kỷ."

Bách Hoa đạo nhân chầm chậm kể ra: "Ngày đó, người may mắn sống sót của chư giới bọn ta tập hợp một chỗ, thương thảo cách trốn ra từ trong tỉnh hải Trầm Luân."

"Nào ngờ trong hư không tự dưng truyền đến một cơn chấn động khoá chặt lấy ta."

"Ta nháy mắt mất đi ý thức, chờ sau khi ta tỉnh lại thì người đã ở trong hồ câu cá."

Lý Phàm mỉm cười: "Nói như vậy, ngươi là vì quá xui cho nên mới bị hồ câu cá bắt vào?" Giọng Bách Hoa đạo nhân có phần bất đắc dĩ: "Phải nhưng cũng không phải. hồ câu cá tự động vơ vét bảo vật rải rác trong tỉnh không, vật vô chủ càng trân quý càng có thể bị hồ câu cá xem như mục tiêu."

"Công pháp của ta đại thành, thân như Ám Quang Lưu Ly Liên, thay vì nói là người, càng giống như pháp bảo nhiều hơn."

"Chỉ có thể nói, vận mệnh sắp đặt có một kiếp này thôi."

"Trong hồ câu cá, ta không biết đã trâm luân bao nhiêu năm. Sau đó cơ duyên xảo hợp, bám vào bên trên một quả Lưu Ly Trí Quả tính chất tương cận với ta."

"Hấp thu một phân năng lượng trong Trí Quả, lúc này mới miễn cưỡng có thể duy trì thần trí tỉnh táo trong hồ câu cá."

"Lại sau đó..."

"Ta cảm ứng được một luồng lực lượng dẫn dắt Lưu Ly Trí Quả, biết có thể đây là cơ hội thoát vây duy nhất. Sau đó ta và Lưu Ly cùng nhau được câu ra từ trong hồ câu cá."

"Ha ha, chỉ là ta ẩn giấu tương đối tốt, các ngươi luôn không có phát hiện mà thôi."

Bách Hoa đạo nhân thản nhiên nói.

"Huyền Hoàng giới..."

"Đúng thật là nguy cơ tứ phía. Năm đó người sống sót chư giới bọn ta từng nảy sinh xung đột với Huyền Hoàng giới, bây giờ ta lẻ loi một mình vào lại chốn cũ, đương nhiên phải cẩn thận hơn." Bách Hoa đạo nhân giải thích.

"Ô? Năm đó từng nảy sinh xung đột? Chỉ giáo cho? Kiếp nạn buông xuống, tu sĩ chúng ta không phải nên đồng tâm hiệp lực cùng qua chỗ khó sao?" Lý Phàm suy nghĩ sơ qua là biết nguyên nhân xung đột cơ thể.

Một đám người không nhà để về như thế ngẫu nhiên gặp được một Tu Tiên giới màu mỡ như Huyền Hoàng giới nhất định sẽ có đủ loại tham luyến sinh ra. Khi đó có lẽ vẫn là lúc Huyền Thiên Vương còn ở đây, tuyệt đối sẽ chặn đem người ôm ý xấu này ngoài cửa.

Nhưng Lý Phàm biết rõ còn cố hỏi.

Đáp án Bách Hoa đạo nhân cho ra cũng cơ bản nhất trí với phỏng đoán của Lý Phàm: "Vị Bán Tiên kia thật đúng là rất bá đạo. Trực tiếp từ chối đề nghị liên hợp lại cùng nhau ứng đối kiếp nạn của bọn ta. Đồng thời muốn trục xuất bọn ta tại chỗ." "Ha ha, tự nhiên chọc một số người trong bọn ta không vui. Sau đó hai bên bèn luận bàn một phen..."

Bóng dáng kim quang của Bách Hoa đạo nhân chớp động, hiển nhiên luận bàn trong miệng nàng không chỉ là tỷ thí hữu nghị đơn giản như vậy.

"Không hổ là Bán Tiên từng nhận khí tiên linh tẩy lễ, cho dù tấn thăng không hoàn toàn, thực lực cũng đủ để nghiền áp tu sĩ tầm thường. Bọn ta tự biết không địch lại nên đành phải rút đì. Mà vị Bán Tiên ấy quả thật có mấy phần phong phạm tiên nhân, bỏ qua hiềm khích lúc trước, trước khi bọn ta đi còn được tặng không ít vật tư... Bách Hoa đạo nhân cảm khái nói.

"Xem ra Huyền Thiên Vương này tuy tâm hệ thương sinh Huyền Hoàng nhưng lại không phải loại người ngu thiện. Vẫn có cảnh giác rất mạnh với kẻ ngoại lai, nhất là kẻ ngoại lai trong bối cảnh kiếp nạn tàn phá bừa bãi. Chẳng qua, nói cho cùng hắn vẫn còn quá nhân từ. Nếu đổi lại là ta, nhất định sẽ giết hết đám người này không chừa tên nào, cướp đoạt tài nguyên sạch sẽ. Trong tận thế, nhiều thêm một phần tài nguyên thì nhiều thêm một phần hy vọng sống. Thả hổ về rừng, ngày sau càng có khả năng gặp phải tai hoạ..." Trong chớp mắt, trong đầu Lý Phàm lóe qua rất nhiều suy nghĩ.
Bình Luận (0)
Comment