Mà Lý Phàm dựa vào ‘Hoàn Chân’ tiên tri tiên giác, vừa lúc có thể phát huy ưu thế “biết trước” vô cùng nhuần nhuyễn.
Do đó Luyện Khí trảm Hóa Thần cũng là chuyện dễ dàng.
Vì dụ đời này, chỉ cần dẫn tu sĩ Hóa Thần mục tiêu tới trong biển Tùng Vân lúc Xích Viêm đốt biển.
Thì có thể mượn uy lực từ Xích Viêm tru sát tu sĩ Hóa Thần.
“Biện nhân quả, giết người trong vô hình.” Lý Phàm không khỏi vui sướng trong lòng: “Thần thông tốt.”
Làm Lý Phàm không nghĩ tới là, ngoại trừ “Sinh Tử Liên Hoàn”, phân thân bất ngờ lại truyền tới một cảm ngộ khác.
Lại là một thức thần thông khác Lâm Phàm đột ngột ngộ ra sau khi Lý Phàm phát hiện biến hóa số mệnh hai đời Trương Hạo Ba lúc trước.
Thiên Thị Địa Thính.
Thuật “Thiên Thị Địa Thính” này dung hợp các loại lĩnh ngộ về khí cơ, số mệnh của Lý Phàm, tiến hành thăng cấp Sát Cơ Vô Tướng.
Vận mệnh vạn vật toàn đều nằm dưới sự theo dõi của thiên địa.
Quan sát khí cơ số mệnh đan xen thì có thể nhìn từ góc độ thiên địa.
Nói đơn giản, nếu nói Sát Cơ Vô Tướng lúc trước chỉ có thể mơ hồ tỏa định vị trí của đối phương, như vậy hiện tại sau khi lĩnh ngộ thuật “Thiên Thị Địa Thính” thì có thể quan sát mục tiêu Sát Cơ Vô Tướng tỏa định từ thị giác thiên địa.
Sau khi làm rõ công năng của Thiên Thị Địa Thính, Lý Phàm lúc này thật sự vui mừng khôn xiết.
Dù là lấy tâm cảnh của hắn cũng không khỏi âm thầm hưng phấn.
Ba tầng bất ngờ nối gót tới, thậm chí khiến Lý Phàm có phần sợ hãi.
Mơ hồ nghi ngờ có phải Xích Viêm đốt biển sắp đến sớm rồi không.
Nhưng hắn rất nhanh đã đè xuống ý tưởng vô căn cứ này, thử nghiệm thuật “Thiên Thị Địa Thính”.
Tâm thần lắng đọng, cảm ứng Sát Cơ Vô Tướng tập trung vào Trương Hạo Ba.
Một hình ảnh tức khắc xuất hiện trong đầu Lý Phàm.
Trên vạn khoảnh sóng xanh, Trương Hạo Ba đứng dựa hư không.
Hai mươi bốn thanh thủy kiếm càng thêm xanh thẳm bay nhanh vờn quanh hắn, tạo thành trận thế huyền ảo nào đó.
Như chu thiên tinh đấu, không ngừng di động.
Từng con thuỷ long theo trận thế thủy kiếm biến hóa, sinh ra trong đó.
Trương Hạo Ba chỉ tới hải vực phía trước, thuỷ long trong trận pháp theo đó bay ra, cuồng vũ đầy trời.
“Bạo!”
Trương Hạo Ba khẽ quát một tiếng, đàn thuỷ long lập tức nổ tung.
Mỗi con thuỷ long đều phân giải thành vô số thủy kiếm rất nhỏ.
Trong phút chốc, thủy kiếm như mưa rền gió dữ, oanh kích trong một vùng lớn khu vực phía trước Trương Hạo Ba.
Mặt biển nhất thời dấy lên vô số cột nước, vô cùng đồ sộ.
Mà Trương Hạo Ba giống như không biết mệt mỏi, theo từng đốm sáng xanh bay vào trong cơ thể hắn.
Hắn lại bắt đầu thử nghiệm chiêu thức này lần nữa.
...
Lý Phàm xem gần như nhập thần.
Bởi vì, thứ thiên địa thị giác của hắn nhìn thấy không chỉ là cảnh tượng mặt ngoài.
Lộ tuyến vận chuyển của linh khí trong cơ thể Trương Hạo Ba, linh khí lưu động của một chiêu một thức, thậm chí phương pháp vận chuyển trận pháp thức Thủy Long Ngâm phiên bản tăng cường này, đều không hề giữ lại, vô cùng rõ ràng bày ra trước mặt hắn.
Tuy xem và nắm giữ thực tế còn có khoảng cách không nhỏ.
Nhưng...
Xem nhiều, không phải biết rồi sao!
Trong chớp nhoáng, một luồng minh ngộ loé qua trong đầu Lý Phàm.
Dưới tâm trạng kích động, hắn rời khỏi trạng thái “Thiên Thị Địa Thính”.
Trực tiếp đứng lên, cầm lòng không đậu buộc miệng hô lên: “Hôm nay mới biết đạo của ta là gì rồi!”
Đạo của Lý Phàm là gì?
Từ lúc bắt đầu tu hành, mãi có một vấn đề vắt ngang trước mặt Lý Phàm.
Tư chất tu hành của hắn thật sự không tính là tốt lắm.
Loại bỏ chướng khí, Luyện Khí đã có phần gian nan, sau này Trúc Cơ, Kim Đan, thậm chí với Nguyên Anh đại đạo.
Nhất định càng gian nguy hơn.
Thiên tài trên đời xuất hiện lớp lớp, một số người còn có ngộ tính kinh người.
Bọn họ tùy tiện là có thể lĩnh ngộ đủ loại chiêu thức, thần thông.
Lý Phàm lại dựa cái gì tranh với bọn họ?
Nếu như có một ngày, khoảng cách giữa hai cảnh giới quá lớn, cho dù hắn có lặp lại thế nào cũng không thể phá tan.
Khi đó hắn lại nên tự xử như nào?
Hôm nay, cuối cùng Lý Phàm cũng có đáp án của hắn.
Một đại đạo thông thiên thuộc về riêng hắn, người khác vĩnh viễn không cách nào phục chế.
“‘Hoàn Chân’, “Tọa Sơn Quyết”, Thiên Thị Địa Thính...”
“Thiên tư cao hơn thì sao chứ, dưới ánh mắt nhìn chăm chú.”
“Lĩnh ngộ cả đời đều thuộc về sở hữu của ta.”
Tâm trạng Lý Phàm dần dần bình phục, hắn lần nữa ngồi xuống, khẽ nói nhỏ.
“Thiên hạ anh hào tuy nhiều, cũng phải vào hết trong ly của ta rồi.”
Thiên hạ anh kiệt như cá diếc qua sông, năm này sang năm nọ, nhiêu vô cùng tận.
Đạo của Lý Phàm là người xuất sắc trong đó làm đá kê chân.
Thu thập loại người thiên tư tung hoành, lấy bọn họ làm quân cờ tai mắt, thay Lý Phàm thôi diễn thần thông.
Lấy sở trường vạn gia tập hợp tại một thân.
Sau đó sửa cũ thành mới, sáng tạo đại đạo độc đáo.
“Đạo đã lập, kế tiếp phải xem nên bố cục thế nào.”
Lý Phàm lập đạo.
Bên phân thân Lâm Phàm cũng cực kỳ vui mừng, lại truyền tới một luồng dao động thần niệm.
Đây lại không phải thần thông gì, mà là một tin tức khi ngộ đạo cảm giác được.
Thông qua ngộ đạo lần này, Lâm Phàm biết được, Tu Tiên giới trước khi đại kiếp nạn buông xuống cực kỳ coi trọng ngộ đạo.
Thượng cổ tu hành, chú trọng cảm ngộ Thiên Đạo.
Có người phàm một sớm đột ngộ, sáng luyện khí mà tối trúc cơ. Ba ngày kim đan, năm ngày thành anh.
Thậm chí có người ngồi cạn trăm năm, một sớm đột ngộ, người phàm hóa thần, một bước lên trời.
Đáng tiếc, loại người này rất rất ít.
Dù là trong cả lịch sử tu hành cũng chỉ có bảy tám người mà thôi.
Phần lớn đều là thông qua ngộ đạo, tăng lên một tiểu cảnh giới. Lại hoặc là lĩnh ngộ thần thông.
Nhưng hiện giờ, lại đã rất ít có người có thể ngộ đạo.
“Dòm thiên địa chi pháp, đoạt thiên địa chi tinh, rút thiên địa chi tủy...”
“Nếu trời không cho, tự ta đi lấy.”
“Ngộ đạo gì đây...” Lý Phàm lẩm bẩm nói nhỏ.