Ta Mô Phỏng Con Đường Trường Sinh (Bản Dịch)

Chương 148 - Chương 148. Lý Phàm Chợt Lập Đạo (2)

Chương 148. Lý Phàm chợt lập đạo (2) Chương 148. Lý Phàm chợt lập đạo (2)

Sau khi lĩnh ngộ hai thức thần thông, Lý Phàm lại tốn nửa tháng củng cố cảm ngộ trong Thiên Huyền Kính.

Sau đó quyết định lên đường đi tìm cơ duyên đột phá bình cảnh.

Sau khi trải qua một phen so sánh vị trí trong đầu và bản đồ biển Tùng Vân.

Lý Phàm phát hiện, nơi phải đi lần này là một nơi tên là đảo Ân Ân.

Sở dĩ có tên gọi kỳ lạ này là vì trên hòn đảo này không có người phàm.

Chỉ có đơn độc một tu sĩ tên là Ân Ân thượng nhân.

Tu vi Ân Ân thượng nhân này thật ra không cao, chỉ có Trúc Cơ kỳ.

Nhưng người này cảm thấy hứng thú với tu luyện là bao.

Ngược lại thích nghiên cứu mấy thứ kỳ quái.

Trong đối tượng nghiên cứu của hắn, đồ vật nổi tiếng nhất chính là “Tiên Phàm Chướng”.

Thí nghiệm cơ thể sống rút ra Tiên Phàm Chướng trong cơ thể dẫn tới Tô Trường Ngọc tử vong lúc trước là do Ân Ân thượng nhân này làm.

Bởi vì như thế, rất nhiều tu sĩ đều rất không chào đón hắn. Không muốn lui tới với hắn.

Vì thế một mình hắn dọn tới trên đảo nhỏ xa xôi, cũng vui vẻ yên tĩnh.

Cơ duyên đột phá của mình sao lại có liên quan đến người này?

Lý Phàm có chút tò mò, lập tức xuất phát đến đảo Ân Ân.

Đảo Ân Ân nằm ở góc Đông Bắc của biển Tùng Vân, Lý Phàm phải mất hơn hai mươi ngày mới đến được gần đó.

Hòn đảo không lớn, cũng không có cây cối gì.

Chỉ có một kiến trúc hình vuông cao vút trên hải đảo.

Từ xa, có thể lờ mờ nghe thấy tiếng kêu đau đớn của nhân loại nương theo làn gió biển truyền tới.

“Ân Ân thượng nhân đạo hữu có ở đây không?” Lý Phàm cất tiếng.

Thanh âm truyền khắp hòn đảo, không ngừng vang vọng.

Nhưng rất lâu sau vẫn không có phản hồi.

Lý Phàm kiên nhẫn hỏi lại.

Chỉ có tiếng gào thét thê lương của gió biển đáp lại hắn.

Lý Phàm lại lên tiếng lần nữa.

Vẫn như cũ không ai trả lời.

Do dự một lát, Lý Phàm cảm thấy cơ duyên của mình đích thực ở nơi này không thể sai.

Vì vậy, cẩn thận đề phòng bay xuống trước kiến trúc hình vuông trên đảo kia.

Kiến trúc này hình như được một loại đá xanh đen nào đó xếp chồng thành, ngoại trừ một cánh cửa lớn ở giữa, xung quanh không còn cửa sổ nào khác.

Bên trong cánh cửa một mảng tối đen như mực, không chỉ ánh sáng mà ngay cả thần trí cũng bị nuốt chửng.

Khiến người khác không thể nhìn rõ những gì đang diễn ra bên trong.

Chỉ có những tiếng kêu khóc ngắt quãng liên tục truyền ra.

Nơi này toát ra vẻ quỷ dị, Lý Phàm đành phải giữ vững tinh thần, chậm rãi đi vào trong.

Vừa định bước vào trong đó, đột nhiên nghe thấy một âm thanh dồn dập vang lên.

Một sinh vật giống chú chó nhỏ chạy nhanh ra ngoài, đầu nó chuẩn bị lao thẳng vào người Lý Phàm.

Lý Phàm còn tưởng rằng dị thú nào tấn công, đang định ra tay giết chết nó.

Nhưng sau khi thần thức quét qua, phát hiện đây chỉ là một con thú nhỏ bình thường mà thôi.

Bước vào với tư cách là khách, việc tùy ý giết sủng vật của chủ nhân cũng không hay.

Lý Phàm bèn đưa tay ra, xách cổ, tóm lấy nó.

Con thú nhỏ không kịp đề phòng, phát ra tiếng rên rỉ sợ hãi, toàn thân run rẩy.

Bộp một tiếng, vật phẩm trong miệng con thú cũng rơi xuống đất.

Đưa con thú nhỏ đến trước mặt cẩn thận quan sát, trong lòng Lý Phàm không khỏi lạnh lẽo.

Dáng vẻ của con thú nhỏ không khác chó là bao, nhưng tứ chi của nó lại giống bàn tay con người.

Trên bụng con chó có năm, sáu thứ gì đó giống như con mắt đang bơi tới bơi lui.

Thỉnh thoảng còn chớp chớp, nhìn chằm chằm Lý Phàm.

“Cái quái gì thế này...”

Nén lại thôi thúc muốn ném nó ra ngoài, Lý Phàm xách nó lên và đặt ở phía sau.

Chậm rãi bước vào bóng tối.

Một lúc sau, khi Lý Phàm đã thích ứng với bóng tối mới có thể thấy rõ cảnh tượng trước mắt.

Không âm u đáng sợ như trong tưởng tượng, nơi này thực sự khá gọn gàng.

Mặt đất cũng sạch sẽ, không có vết máu.

Có những chiếc lồng trong suốt nằm rải rác khắp nơi trong đó, bên trong còn chứa nhiều sinh vật kỳ dị.

Những sinh vật kỳ dị này mệt mỏi ủ rũ nằm trong lồng, không có vẻ hung ác. gì

Nhìn thấy có người đi đến trước mặt, chúng cũng không thèm động đậy.

Có vẻ như chiếc lồng này trong suốt một chiều, từ bên trong không thể nhìn ra bên ngoài.

Trong số những sinh vật hình dạng kỳ lạ này, có con trăn khổng lồ mọc hai cái đầu, quấn lấy nhau.

Một số có hình dạng như cái đĩa lớn, bên trên đầy những con giòi nhỏ xíu, liên tục lắc lư bơi lội trong nước.

Một số chỉ đơn giản là hai loài sinh vật lai với nhau, đầu dê mình rùa.

Điều khiến Lý Phàm cảm thấy khó chịu nhất, chính là một con quái vật có sáu đầu người ghép lại với nhau.

Hai cánh tay mọc ra từ đỉnh đầu, gắn vào bên dưới cái đầu ở phía trước.

Cứ như thế, cái đầu này đỡ lấy một cái đầu khác.

Còn cái đầu cuối cùng, có hai bàn tay nhỏ mọc ra từ phần dưới.

Toàn bộ cơ thể của con quái vật “Lục Đầu Thủ” này dựng thẳng lên, giống như một con côn trùng khổng lồ, dùng bàn tay nhỏ phía dưới cùng làm xúc tu bò trong chuồng.

Trong quá trình bò, sáu cái đầu quay về các hướng khác nhau, trên khuôn mặt tái nhợt không có biểu cảm gì.

Cho dù là trong cơn ác mộng đáng sợ nhất, Lý Phàm cũng chưa bao giờ nhìn thấy quái vật ghê tởm như vậy.

Hắn kìm nén sự khó chịu trong lòng, chỉ liếc nhìn nó rồi bước đi thật nhanh.

...

“Ta nhất định phải tìm được ngươi, ta nhất định phải tìm được ngươi...”

Lắng tai nghe, sâu trong kiến trúc dường như có tiếng thì thầm không ngừng lặp lại.

Lý Phàm nương theo âm thanh đó, đi thẳng vào bên trong, tới một cái lồng trong suốt hình chữ nhật cực lớn.

Trái phải có bốn chiếc lồng nhỏ, nối liền cùng với chiếc lồng hình chữ nhật này.

Trong mỗi chiếc lồng nhỏ có chứa một người phàm.

Trên người bọn họ có gắn những trang bị kỳ quái.

Như thể có thứ gì đó đang qua lại, có thể thấy rõ những chỗ phình ra đang di chuyển với tốc độ rất nhanh trên người.

Chỗ phình ra tới đâu đều khiến máu thịt thối rữa tới đó.

Nhưng khi khối phồng di chuyển, những vết thối rữa này cũng dần hồi phục, trong khi một số vết khác lại trở nên nghiêm trọng hơn.

Bình Luận (0)
Comment