Ta Mô Phỏng Con Đường Trường Sinh (Bản Dịch)

Chương 149 - Chương 149. Lục Đầu Thủ Quái Dị

Chương 149. Lục Đầu Thủ quái dị Chương 149. Lục Đầu Thủ quái dị

Trong nháy mắt, một hố đen sâu thẳm hình thành, lộ ra xương cốt bên trong.

Cảnh ngộ của những người phàm này không khác gì một cuộc hành hình tàn bạo nhất, khiến họ quằn quại trên đất, kêu gào thảm thiết.

Có người hoàn toàn không còn hơi thở, chỉ còn lại một vũng máu thịt, vẫn không ngừng co giật.

Ngay phía trước chiếc lồng trong suốt hình chữ nhật, có một bóng người đang đứng.

Lý Phàm nhìn ra, chỉ thấy đối phương tóc tai lộn xộn, vừa đen vừa trắng.

Quần áo trên người cũng nhếch nhác, rách rưới, như thể đã nhiều năm không được thay.

“Ta nhất định phải tìm được ngươi, ta nhất định phải tìm được ngươi...”

Bóng người đó nhìn chằm chằm vào chiếc lồng trong suốt trước mặt như một kẻ bị ma ám, không ngừng lẩm bẩm.

“Ân Ân thượng nhân đạo hữu?”

Đúng là đối phương đang ở tu vi Trúc Cơ kỳ, nơi này cũng chỉ có một mình hắn.

Lý Phàm cách một khoảng xa, lớn tiếng gọi.

Nhưng đối phương lại nhắm mắt làm ngơ, không có bất kỳ phản ứng nào.

“Gâu gâu gâu!”

Đúng lúc này, chó đầu người mà Lý Phàm tóm được đang giãy giụa gầm gừ, giống như đang cầu cứu chủ nhân của nó.

Bị tiếng chó sủa đánh thức, Ân Ân thượng nhân bỗng nhiên quay lại.

Nhìn Lý Phàm, giật mình bừng tỉnh: “Ôi! Ra là có khách đến!”

“Ôi! Ra là có khách đến!”

...

Nhưng hai giọng nói nối tiếp nhau vang lên, như thể vang vọng trong cơ thể hắn rồi truyền ra ngoài.

Mí mắt Lý Phàm hơi giật giật.

Hắn buông chó đầu người ra, hành lễ, nói: “Bái kiến đạo hữu!”

Con chó con vừa đáp xuống đất bèn rên rỉ chạy đến dưới chân Ân Ân, không ngừng cọ cọ cái đầu để lấy lòng.

Ân Ân thượng nhân chải lại mái tóc rối bù của mình, có chút xấu hổ: “Mải suy nghĩ quá nhập tâm, không nghe được tiếng đạo hữu nói, mong được thứ lỗi!”

Vẫn là hai giọng nói quái dị lần lượt vang lên, Ân Ân thượng nhân đá Nhân Thủ Cẩu sang một bên.

Nhiệt tình niềm nở nói với Lý Phàm: “Đây không phải là nơi để nói chuyện. Đạo hữu, mời qua bên này!”

Vừa nói xong, cánh cửa bên cạnh đột nhiên mở ra, Ân Ân thượng nhân bước vào.

Nhân Thủ Cẩu vui vẻ sủa, hấp ta hấp hấp theo sau.

Ân Ân thượng nhân dẫn đường, có vẻ như nhớ tới cái gì, quay đầu lại nói với Lý Phàm.

“Đúng rồi, ta không phải Ân Ân thượng nhân.”

“Ta là Ân thượng nhân.”

“Ân thượng nhân.”

...

Hai giọng nói một trước một sau lần lượt vang lên, nghe có vẻ giống như Ân Ân thượng nhân.

“Thì ra là như vậy.”

Lý Phàm đột nhiên bừng tỉnh.

Tu sĩ biển Tùng Vân gọi hắn như vậy, chưa chắc không có ý giễu cợt trong đó.

“Bái kiến Ân thượng nhân đạo hữu!”

Lý Phàm chào hỏi lại.

Thấy tên của mình được gọi đúng, Ân thượng nhân vô cùng vui sướng.

Sau cánh cửa nhỏ trưng bày rất nhiều đồ vật.

Ân thượng nhân nhiệt tình giới thiệu cho Lý Phàm.

“Đây là xương cá Phệ Đà. Ba ngàn năm trăm năm trước, loại cá này đã tuyệt chủng. Xương cá này ta tốn rất nhiều công sức mới sưu tầm được. Nghe nói cá Phệ Đà thông tuệ vô cùng, có thể học được tiếng người, ăn thịt nó sẽ hiểu được ngôn ngữ cá. Cũng không biết là thật hay giả.”

Đi đến một con cự xà hơn ngàn mét, sinh động uốn lượn như thật.

Ân thượng nhân lại hưng phấn nói: “Đây là rắn ở biển Tùng Vân. Bình thường ẩn nấp trong đáy biển sâu, chôn thân thể dưới đất. Ta chạy hơn nửa biển Tùng Vân mới bắt được một con dài như vậy! Chế nó thành tiêu bản cũng phí rất nhiều công sức của ta.”

Tiếp theo hắn lại thần bí nhỏ giọng nói: “Theo nghiên cứu của ta, loài rắn nước này không phải bản thể của rắn. Trong cơ thể bọn nó có một côn trùng thần bí ký cực kỳ nhỏ bé. Cho dù là thần niệm Trúc Cơ kỳ cũng không dễ dàng phát hiện ra được. Nhưng loại côn trùng nhỏ bé này có thể điều khiển rắn nước khổng lồ! Đúng là khó mà tin được!”

Đi về phía trước còn có rất nhiều thứ khiến Lý Phàm mở rộng tầm mắt.

Hai người dừng lại trước hai bộ khung xương người đặt cạnh nhau.

Ân thượng nhân chỉ vào hai bộ xương, đắc ý hỏi: “Đạo hữu có thể nhìn ra hai khung xương này có gì khác biệt không?”

“Khác biệt?” Lý Phàm dùng thần thức quét qua, dường như chỉ là một bộ xương người phàm.

Hai bộ đều là xương nam nhân, thân thể cao lớn không đều mà thôi.

Nhưng muốn nói bản chất có gì khác biệt thì…

Lại nhìn một hồi, Lý Phàm lắc đầu: “Ta không tin mắt, không nhìn ra gì khác biệt.”

Ân thượng nhân bật cười ha ha: “Không giấu gì ngươi! Ta dám đánh cược, trong biển Tùng Vân này trừ ta ra, không có bất kỳ tu sĩ nào khác có thể phát hiện ra điểm khác biệt của hai bộ xương này!”

Hắn chỉ vào hai bộ xương, đi đến trước mặt Lý Phàm, nói rất nhỏ: “Hai người kia không phải cùng một loại người.”

“Không phải cùng một loại người?” Lý Phàm sững sờ: “Có ý gì?”

Ân thượng nhân khoa tay múa chân, suy nghĩ một lúc, dường như không tìm được từ nào thích hợp để hình dung.

Xoắn xuýt hồi lâu, bỗng nhiên hắn nắm tay lại, mặt mũi bối rối: “Thì có một loại cảm giác, cảm giác này ngươi hiểu không? Rõ ràng đều là con người nhưng hai loại người kia, bọn họ sống trong thời điểm không giống nhau, nơi sinh sống cũng không giống. Có lẽ bọn họ đều không khác nhau mấy, cũng là ta tự tìm ra ở biển Tùng Vân nhưng có một giới hạn cực kỳ đặc biệt, mục tiêu xác định được sự khác nhau giữa hai bộ xương này…”

Ân thượng nhân nói rất mơ hồ, nói hồi lâu cũng không nói ra được rõ nguyên nhân.

Hắn không tiếp tục nữa mà đi về phía trước.

Trước quầy triển lãm trống không thì bỗng nhiên dừng lại.

Hắn chỉ vào gian hàng trống không, sắc mặt tái nhợt, ngón tay không ngừng run rẩy.

Hắn muốn nói nhưng môi chỉ mấp máy, nửa ngày không phun ra được nửa chữ.

“Ân đạo hữu, có chuyện gì vậy?” Lý Phàm lập tức hỏi.

“Ta…”

“Bảo bối của ta đâu!”

Ân thượng nhân quá sợ hãi.

Mà chú chó đi theo sau hắn thì sủa một tiếng, cụp tai xuống.

Chú chó vụng trộm liếc nhìn, tranh thủ núp bên chân Ân thượng nhân, run lẩy bẩy.

Lý Phàm nghĩ vậy thì nghĩ ra gì đó.

Sau đó hắn hỏi: “Ân đạo hữu, bảo bối ngươi nói không phải là một cục xương chứ…”

Bình Luận (0)
Comment