Ân thượng nhân vui mừng, liên tục gật đầu: “Đúng rồi, ngươi thấy sao?”
Sắc mặt Lý Phàm kỳ lạ, dẫn theo Ân thượng nhân đến một căn nhà có cửa hình vuông.
Đúng lúc này, chú chó đụng đầu vào người Lý Phàm.
Thứ nó ngậm trong miệng cũng rơi xuống. Lúc ấy Lý Phàm chỉ nhìn thoáng qua, thấy là một cục xương, nghĩ rằng là đồ chơi của chú chó nên không quan tâm.
Lại không ngờ cục xương này là bảo bối của Ân thượng nhân.
Chỉ thấy vẻ mặt hắn đau lòng nhặt cục xương lên, lau sạch sẽ nước miếng dính bên trên.
Hắn dùng ánh mắt như nhìn người tình trong mộng, dịu dàng vuốt ve, cẩn thận thưởng thức.
Dáng vẻ kia khiến cả người Lý Phàm nổi da gà.
Hắn khẽ ho khan, làm Ân thượng nhân tỉnh lại trong niềm say mê.
Lý Phàm lên tiếng hỏi: “Ân đạo hữu, không biết khúc xương này có lai lịch ra sao? Khiến ngươi quý trọng như vậy?”
Ân thượng nhân nắm chặt khúc xương trong tay, dường như sợ nó lại mất đi lần nữa vậy.
Hắn nhìn chằm chằm khúc xương trong tay, ánh mắt hơi hoảng hốt: “Cái này là một bảo bối không tầm thường. Tất cả mọi thứ ta cất giữ đều có thể mất nhưng chỉ có nó, thậm chí còn quý giá hơn sinh mệnh ta.”
Lý Phàm nghe vậy thì nghiêm túc lên, trong lòng tò mò, dùng ánh mắt hỏi thăm mà nhìn Ân thượng nhân.
“Chắc hẳn đạo hữu không xa lạ gì với Tiên Phàm Chướng.” Ân thượng nhân nói như khoe khoang.
“Ngay từ đầu, Tiên Phàm Chướng này chỉ lưu hành ở nhân gian phàm thế, đối với tu tiên giả chúng ta lại không có ảnh hưởng gì.”
“Sau này có một vị tu tiên giả không hiểu mà lây nhiễm nó thì mới bắt đầu được truyền bá giữa các tu sĩ.”
Lý Phàm nhìn xương trắng trong tay Ân thượng nhân: “Ý ngươi là…”
“Không sai, xương sườn này thuộc về tu tiên giả đầu tiên lây nhiễm Tiên Phàm Chướng.”
Ân thượng nhân cười ngây ngô, lại vuốt ve xương sườn như bảo bối.
Nhưng ngay sau đó hắn thấy Lý Phàm không hề giật mình, kích động thì hơi ngạc nhiên.
“Sao vậy, bảo bối như vậy đạo hữu thấy lại hoàn toàn không run rẩy, vui mừng à?”
Lý Phàm liên tục lắc đầu.
“Ôi, vậy là đạo hữu không hiểu được chỗ quý giá của nó rồi, đúng là đáng tiếc.” Ân thượng nhân thở dài nói.
“Tiên Phàm Chướng cảm nhiễm tu tiên giả, đây là một sự kiện có một không hai trong lịch sử. Ảnh hưởng đến bố cục Tu Tiên giới hiện nay chỉ dưới đại kiếp thôi.”
“Vị đầu tiên không may mắn lây nhiễm Tiên Phàm Chướng kia, xương cốt của hắn có giá trị và kỷ niệm nghiên cứu cỡ nào chứ?”
“Ngươi không tò mò à? Tại sao ôn dịch trên người bình thường lại có thể lây nhiễm sang tu tiên giả?”
“Nếu như có thể làm rõ nơi nào tỏa ra dị biến này thì có lẽ sẽ giải quyết được cội nguồn của Tiên Phàm Chướng!”
“Đến lúc đó, ta sẽ được toàn bộ Tu Tiên giới khắc ghi công lao vĩ đại này!”
Ân thượng nhân đắm chìm trong ảo mộng của mình.
Một lát sau, hắn thấy Lý Phàm vẫn thản nhiên như cũ thì thở dài, bộ dáng như chỉ tiếc rèn sắt không thành thép.
“Ngươi không biết, cái này gọi là tô… tô cái gì nhỉ. Được rồi, xương của con trùng bất hạnh này, mỗi khúc đều có giá trị rất cao, có vô số tu sĩ đi tranh giành.”
“Vận may của ta vô cùng tốt mới lấy được một khúc xương sườn này.”
“Đương nhiên quý nhất chính là xương sọ hoàn chỉnh của hắn được cất giữ trong tổng bộ Vạn Tiên Minh.”
Ân thượng nhân mơ màng, khóe miệng như sắp chảy nước miếng ra.
Lý Phàm thật sự không hiểu được đam mê này, chỉ có thể lắc đầu liên tục.
Lúc này, đột nhiên Ân thượng nhân phản ứng lại: “À? Còn chưa biết đột nhiên đạo hữu đến bái phỏng là vì chuyện gì?”
Lý Phàm lại đi sâu vào trong nhà, ở trong một chỗ nghỉ ngơi ngồi xuống, Lý Phàm nói rõ ý đồ đến đây.
“Ồ? Ngươi muốn hỏi làm sao để đột phá đến Trúc Cơ kỳ à?” Ân thượng nhân lập tức hưng phấn, nước bọt văng tung tóe: “Đạo hữu hỏi đúng người rồi! Ta dám nói, không ai hiểu rõ Trúc Cơ hơn ta!”
“Xin lắng nghe!” Lý Phàm không phản bác, cười ha ha nói.
Chú chó lúc này giống như con người vậy, đứng thẳng dậy, hai chân trước bưng cái ly đặt lên bàn.
Trong ly là một thứ gì đó màu đen nhánh không biết là gì.
Sau đó nhân thủ chó lại nằm xuống, không ngừng chạy quanh Ân thượng nhân tranh công.
“Mời đạo hữu uống trà! Đây là đồ tốt, là thực vật do ta bồi dưỡng linh khí. Có thể sinh sôi trong cơ thể, tăng tốc độ vận chuyển linh khí, còn tăng cường uy lực bạo phát linh khí, rất nhiều chỗ tốt.” Ân thượng nhân như nếm thử mỹ vị mà uống một hớp, nói với Lý Phàm.
Lý Phàm dùng thần thức quét qua, phát hiện thứ sóng sánh trong nước là vô số sinh vật cỡ nhỏ, giương nanh múa vuốt, tướng mạo độc đáo.
Sau đó Lý Phàm bất động.
Thấy hắn không uống, Ân thượng nhân hơi tiếc nuối.
Hắn không ép mà bắt đầu vào chuyện chính, hỏi: “Trúc Cơ là nền tảng của đạo trúc tu. Đạo hữu có biết, đạo cơ này rốt cuộc là gì không?”
Lý Phàm suy nghĩ rồi đáp: “Đạo cơ chính là căn cơ tu hành của tu sĩ. Tu sĩ tu luyện đến Luyện Khí viên mãn xong cần kiến trúc đạo cơ của chính mới mới có thể tiếp tục tu hành. Nếu không, cho du tu vi tiếp tục gia tăng cũng chỉ như xây lâu đài cao trăm trượng trên cát. Chỉ đẩy nhẹ một cái cũng sẽ sụp đổ ầm ầm.”
Khi thảo luận học thuật, Ân thượng nhân trở nên nghiêm túc hơn. Hắn gật đầu: “Không sai, đại kiếp trước đây có tu sĩ Luyện Khí mở ra lối đi riêng, không trúc đạo cơ, chỉ chuyên Luyện Khí.”
“Danh xưng Luyện Khí không giới hạn, ba ngàn tầng Luyện Khí có thể chém Hợp Đạo. Đáng tiếc người này chỉ tu luyện đến Luyện Khí tầng 99 thì bị một tu sĩ Kim Đan không vừa mắt, tiện tay giết chết.”
“Có lẽ kỳ đạo thật sự có thể thực hiện, nhưng một là thân thể tu sĩ Luyện Khí yếu đuối không thể thừa nhận lực lượng khổng lồ như vậy. Thứ hai là cho dù có ở nhiều tầng Luyện Khí cũng chỉ cậy mạnh. Khi thật sự tranh đấu với tu sĩ tu vi Trúc Cơ trở lên sẽ chịu nhiều thiệt thòi, phải bỏ gốc lấy ngọn.”