Ân thượng nhân uống một ngụm trà, tiếp tục nói: “Tu sĩ thời cổ đều bắt chước tự nhiên. Quan sát quy luật vận hành của thiên địa, lĩnh hội pháp tắc đại đạo lưu chuyển.”
“Sau đó tổng hợp lại cảm ngộ của bản thân, vụng về bắt chước.”
“Tu sĩ trải qua lâu ngày sẽ hình thành suy nghĩ đối với đại đạo cảm ngộ, biến thành căn cơ tu hành sau này.”
“Bởi vì tư chất khác biệt, ngộ tính cũng có cao thấp, tu sĩ cảm ngộ đại đạo, tốc độ xây thành đạo cơ, độ phù hợp cũng sẽ khác biệt nhiều.”
“Có người có thể cảm nhận được trong chốc lát, lập tức thành Trúc Cơ. Mà đại đa số đều đọc sách đến bạc đầu cũng không thể tiến thêm.”
“Tu đạo khó khăn, chỉ thấy được lắt nhắt.”
Ân thượng nhân thở dài một hơi: “Nhưng đó là quá khứ.”
“Nếu ví thiên địa là một cây đại thụ che trời, thì lúc trước tu sĩ chúng ta đều là tiểu tinh linh xung quanh cây. Bay xung quanh cành lá, quan sát lĩnh hội.”
“Quá chậm cũng quá khó.”
“Sau đó khi tiên tôn truyền đạo về, tu sĩ chúng ta đều hóa thành những con kiến tham lam, không tiếp tục quan sát lĩnh hội nữa mà bắt chước, trực tiếp gặm cắn cành lá đại thú, biến nó thức ăn để phát triển trưởng thành.”
“Kể từ đó, đương nhiên tu hành nhanh hơn vô số lần. Mà kỳ vật thiên địa đúng như cành lá đại thụ kia.”
“Nó là sự hội tụ của pháp tắc thiên địa. Tu sĩ dựa vào kỳ vật thì có thể tinh giản quá trình cảm ngộ, trực tiếp háo thành đạo cơ của bản thân.”
Lý Phàm gật đầu: “Ta nhớ trong Kỳ vật luận đã từng nói như vậy.”
“Kỳ vật luận…” Ân thượng nhân cười xùy một tiếng, như thể xem thường.
Hắn tiếp tục nói: “Nếu như nói kỳ vật thiên địa là vì đơn giản hóa quá trình cảm ngộ thiên địa…”
“Như vậy ta hỏi ngươi. Hiện nay có tu sĩ có thiên phú kỳ tài, căn bản không cần kỳ vật thiên địa đã lĩnh hội được những pháp tắc này. Hắn cảm ngộ sâu đậm hòa hợp với thiên địa, vào thời cổ, hắn có thể trực tiếp đến Trúc Cơ. Hiện giờ còn không?” Ánh mắt Ân thượng nhân sáng rực nhìn Lý Phàm.
“Đương nhiên không được, Trúc Cơ vẫn cần kỳ vật thiên địa…” Lý Phàm nói, bỗng nhiên nghĩ ra gì đó thì chợt im lặng.
“Không sai, phương pháp tu hành đã bị thay đổi hoàn toàn từ lâu.” Ân thượng nhân lạnh lùng nói.
“Quá khứ, tu sĩ cảm ngộ pháp tắc thiên địa, thuận thiên tu hành, theo lẽ tự nhiên.”
“Nhưng sau khi tiên tôn truyền pháp xong thì lẽ tự nhiên này đảo ngược. Tu sĩ muốn nghịch thiên bước đi, lướt trời đoạt đất…”
Lý Phàm thấp giọng nói: “Đảo ngược thiên địa…”
“Muốn trường sinh!” Ân thượng nhân nói tiếp.
“Ta không biết trước đại kiếp tu sĩ cần phải làm thế nào mới được trường sinh. Nhưng sau khi phương pháp tu hành bị thay đổi thì bây giờ chứng nhận trường sinh, chỉ có một con đường nghịch thiên địa mà thôi.”
“Lúc trước tiên tôn truyền pháp là người đưa lý luận ra, cũng là người đầu tiên thực hành.”
“Hắn đã nghịch thiên phản lại tất cả lý lẽ tu hành của tất cả tu sĩ, đến chứng nhận quả vị trường sinh. Từ đó đồng thọ cùng trời đất, tiêu dao tự tại.”
“Theo cái này về sau, tu sĩ thiên hạ muốn tu hành chỉ có thể lấy pháp của hắn để tu hành. Quá bá đạo!”
Giọng điệu của Ân thượng nhân gay gắt, hiển nhiên rất bất mãn với vị trường sinh tiên tôn truyền pháp này.
“Đi con đường của mình, sau đó để chúng sinh chỉ có thể đi con đường này. Hay cho một thiên tôn truyền pháp…” Trong lòng Lý Phàm không ngừng chấn động.
Đây là vị trường sinh tiên tôn thứ hai hắn thấy.
Sau đó hắn bỗng nghĩ đến pho tượng khổng lồ lão giả cao quan trên đảo Vạn Tiên.
Hoành tráng hoa lệ, nhìn xuống chúng sinh.
“Chẳng lẽ Vạn Tiên Minh cũng là do tiên tôn truyền pháp sáng tạo ra? Có thể vị tiên tôn truyền pháp này còn sống nhưng sao sau này lại ngồi nhìn đảo Vạn Tiên bị xích viêm hủy diệt chứ…” Trong lòng Lý Phàm cảm thấy nghi ngờ.
Ân thượng nhân không để ý đến Lý Phàm mà nói tiếp: “Vấn đề mấu chốt là Trúc Cơ hiện nay nhất định phải có kỳ vật thiên địa.”
“Vậy rốt cuộc kỳ vật thiên địa là cái gì?”
“Ngươi cũng từng xem Kỳ vật luận, biết sau khi tu sĩ chết đi sẽ bị thiên địa chuyển hóa thành kỳ vật thiên địa.”
“Điều đó không có nghĩa là lúc tu sĩ còn sống cũng có thể làm vậy, còn chưa hoàn toàn bị chuyển hóa thành kỳ vật thiên địa?”
Ân thượng nhân càng nói càng nhanh như thể muốn nói hết toàn bộ những nghiên cứu nhiều năm nay ra.
“Thiên địa như lò luyện, thành phẩm bị dung luyện cũng tạo thành kỳ vật thiên địa. Mà mọi thứ giữa thiên địa đều là có thể xem là kỳ vật chưa thành hình!”
“Kỳ vật là quy tắc tụ hợp, không phải con người! Thân thể tinh diệu bao hàm vô cùng huyền bí. Tại sao không thể xem hắn như kỳ vật?”
“Đạo hữu có biết, có những tu sĩ sẽ luyện những người phàm mang dị năng thành kỳ vật thiên địa, dùng làm đạo cơ cho bản thân. Từ đó chiếm dị năng của những người phàm kia làm của riêng.”
“Ta cũng là người, như vậy có phải ta là kỳ vật không?”
Lý Phàm thấy Ân thượng nhân càng nói càng thái quá thì không khỏi lên tiếng hỏi: “Đây là suy đoán của đạo hữu hay là…”
Ân thượng nhân nhếch miệng cười một tiếng: “Đã từng là suy đoán nhưng bây giờ…”
“Đã được ta xác nhận.”
NÓi xong, toàn bộ thân thể hắn, dọc theo giữa nứt ra hai bên.
Ngũ tạng máu thịt bên trong hiện ra một gương mặt Ân thượng nhân khác.
“Mười năm trước, ta lấy chính mình làm kỳ vật, xây thành đạo cơ!”
Trong ngoài hai gương mặt, trăm miệng một lời.
Thảo nào khi Ân thượng nhân này nói chuyện, cuối cùng sẽ có một âm thanh một trước một sau vang lên.
Hóa ra trong cơ thể hắn còn có một “hắn” khác!
Cảnh tượng quỷ dị này khiến Lý Phàm hoảng sợ.
May mắn là Ân thượng nhân cũng biết bộ dạng này của mình khá đáng sợ nên sau khi phô bày ra thì thân thể lại khép lại, khôi phục bộ dáng ban đầu.
Hắn tiếp tục nói: “Ta dùng bản thân làm thí nghiệm, nghiệm chứng phỏng đoán của ta. Bình thường đồ vật tồn tại giữa thiên địa đều có thể làm kỳ vật chưa thành hình.”
“Quá trình thiên địa dung luyện này, ta gọi là hóa kỳ.”