Chương 1859: Quả thụ sáng thế kỷ (2)
Chương 1859: Quả thụ sáng thế kỷ (2)Chương 1859: Quả thụ sáng thế kỷ (2)
Vào lúc Tôn Nhị Lang hết đường xoay sở, một ngày này, hắn lại bỗng nhiên phát giác mấy kẻ ngoại lai giống như hắn.
"Người Vạn Tiên Minh?" Tôn Nhị Lang híp mắt.
Theo phía sau nghe lén một hồi, Tôn Nhị Lang tức khắc hiểu rõ.
Bốn tu sĩ này là người quy thuận bị bắt giữ trong xung đột giữa Ngũ Lão hội và Vạn Tiên Minh, bây giờ đang trong kỳ khảo nghiệm.
Bọn họ tự do không bị hạn chế, được cho phép du lịch tam đại cảnh vực ở Ngũ Lão hội ngoại trừ Vô Ưu Nhạc Thổ.
"Từ huynh, ngươi thấy Ngũ Lão hội so với Tiên Minh thì thế nào?”
Mấy người đều mặc thống nhất quần áo màu xanh dễ thấy như áo tù, một nam tử trung niên râu dài trong đó hỏi bên cạnh đồng bạn.
Tu sĩ họ Từ dường như trọng thương chưa lành, sắc mặt trắng bệch. Ho nhẹ một tiếng, sau đó trả lời: "So với Tiên Minh, quả thực là tự do, nhàn tản hơn rất nhiều."
"Tuy nói phải ký kết khế ước thần hồn, nhưng lúc chúng ta ở trong Vạn Tiên Minh, cho dù không có khế ước ràng buộc, Tiên Minh có mệnh lệnh gì không phải chúng ta cũng không cách nào từ chối sao? Nếu để ta nói, thực ra không có gì khác nhau."
Một tu sĩ trẻ tuổi khác phụ họa nói: "Hơn nữa nơi này sau khi một khi ký kết khế ước, công pháp tài nguyên đều không thiếu. Chỉ cần thiên tư bản thân biểu hiện đầy đủ là có vô tận không gian phát triển, ai cũng sẽ không ngăn cản, chèn ép ngươi. Không giống Vạn Tiên Minh, hừ...'
Tuy sắc mặt nam tử râu dài hơi khó coi nhưng cũng không thể không tán thành quan điểm của mấy người.
"Xem ra, Vương Dương huynh vẫn còn ôm lòng ảo tưởng đối với Vạn Tiên Minh nhỉ!" Nam tử họ Từ trông thấy biểu cảm của của Vương Dương râu dài, không khỏi cười nhạo nói.
"Ngươi nhớ Vạn Tiên Minh, Vạn Tiên Minh có nhớ ngươi không? Cho tới bây giờ ta chưa nghe nói có tu sĩ nào sau khi bị Ngũ Lão hội bắt được còn có thể thành công trốn về Tiên Minh. Lại nói, cho dù ngươi may mắn trốn ra, e rằng Vạn Tiên Minh sẽ chỉ coi ngươi thành gián điệp, trực tiếp bắt lại."
Vẻ mặt Vương Dương biến ảo bất định, cuối cùng lại chỉ có thể thở dài, không cách nào phản bác.
Bốn người trong lúc nhất thời rơi vào trong trâm mặc khó xử. "Phải rồi, lúc trước đó khi vị đại nhân kia giới thiệu tình huống Ngũ Lão hội đã từng nói, tu sĩ mỗi châu nơi này đều có cơ hội trực tiếp bái kiến thiên tôn. Cũng không biết rốt cuộc là thật hay giả." Vẫn là tu sĩ trẻ tuổi nọ đứng ra hoà giải.
"Điểm ấy Trương huynh ngươi yên tâm, trước đây ta từng thăm dò, chuyện chắc chắn là thật. Có điều phương pháp gặp thiên tôn các nơi đều không giống nhau, đồng thời đều là độ khó khăn cực cao không có ngoại lệ. Không phải thiên kiêu tuyệt thế thì không thể làm."
"Chẳng hạn như 'Nhất Tâm tiên tông”, trong biên cảnh người ước chiến thắng liền hai mươi trận, không ai địch nổi có xác suất rất lớn được tiếp dẫn đến trước mặt Nhất Tâm thiên tôn."
"Lại chẳng hạn như 'Chân thực chi quốc' nơi này, nghe nói chỉ cần ngồi ngộ đạo dưới cây Chân Thực. Kiên trì càng lâu thì càng có cơ hội được thiên tôn chỉ điểm." Nam tử họ Từ thao thao bất tuyệt giảng giải.
"Ta đã từng thử khảo nghiệm của cây Chân Thực...' Nam tử họ Từ nói đến đây, cố ý ngừng một lát.
Đợi đến khi ánh mắt mấy người khác đều tập trung trên người hắn, hắn mới nói: "Khó Khó! Khói"
"Các ngươi đều biết, trong Chân thực chi quốc không tồn lời nói dối. Mà khảo nghiệm của cây Chân Thực thì là dốc hết khả năng thêu dệt lời nói dối!"
Vẻ mặt tu sĩ họ Từ trở nên có chút kỳ quái: "Ngồi dưới trái cây giống như trở thành thần linh sáng thế không gì không làm được. Cần từ không thành có, hư cấu ra một thế giới hư ảo khác. Chi tiết thế giới càng phong phú, càng chân thực, thì có thể kiên trì dưới sự cọ rửa của cây càng lâu."
"Chờ đã..." Vương Dương nghe vậy, không kiềm được cắt ngang lời tu sĩ họ Từ.
"Thế giới thêu dệt này có hạn chế gì không? Nếu không, nếu dùng phong tình tiểu thế giới đặc biệt trong Huyền Hoàng giới thay thế, không phải là sẽ rất dễ dàng ư?”
Tu sĩ họ Từ lắc đầu: 'Ít nhất, tiểu thế giới tồn tại chân thực trong phạm vi Huyền Hoàng giới không cách nào hiện ra trong ảo cảnh trái cây. Giống như..."
Hắn đắn đo trong chốc lát, chậm rãi nói: "Hơi giống như là pháp không thể đồng tư. Thế giới mô phỏng xem mèo vẽ hổ nháy mắt thành hình sẽ biến thành tro bụi. Chỉ có hoàn toàn hư cấu mới có thể tôn tại ổn định, cũng chịu đựng khảo nghiệm của trái cây. Dùng lời miêu tả đúng là có chút huyền diệu. Nhưng các ngươi chỉ cần tự thể nghiệm một phen là biết thôi."
"Cho dù cuối cùng không cách nào gặp mặt Chân Thực thiên tôn, tĩnh toạ trên cây Chân Thực một phen cũng là cơ duyên lớn lao đối với tu sĩ chúng ta. Thế giới thêu dệt, đại đạo liên lụy ngàn vạn. Dựa vào lực lượng của bản thân tu sĩ thực sự khó mà làm được. Lúc chịu đựng khảo nghiệm, càng nhiều là mượn lực lượng của cây. Giống như thiên tôn mượn bút, giúp chúng ta vẩy mực vẽ tranh...' Vẻ mặt tu sĩ họ Từ bay xa, dường như đang dư vị chuyện trải qua thần kỳ ấy.
"Mục đích thiên tôn làm như vậy là gì?" Vương Dương khẽ cau mày.
Tu sĩ họ Từ mỉm cười: "Mục đích? Suy nghĩ đến cái đó làm? Ta chỉ biết là, hoàn thành khảo nghiệm không chỉ sẽ không có bất kỳ tổn thất nào, ngược lại vô cùng có khả năng ngộ đạo đột phá. Loại chuyện tốt này đặt ở Vạn Tiên Minh tuyệt đối chỉ có số ít người mới có thể hưởng thụ. Mà ở Ngũ Lão hội lại là người người đều có cơ hội thử."