Chương 1985: Đại Khải cùng ngộ đạo (4)
Chương 1985: Đại Khải cùng ngộ đạo (4)Chương 1985: Đại Khải cùng ngộ đạo (4)
"Không được! Ta không tin đâu, ta đường đường là Thiên Cơ giới Xảo Công, lại bị xếp dưới một Vạn Thịnh giới nhỏ nhoi!" Xảo Công một bên hung hăng nói, móc ra một vật từ trong ngực.
"Tôn tiểu tử, ngươi đến lắp cho mấy khôi lỗi này đi!" Xảo Công hung hăng nói.
"Đây là cái gì?"
Tôn Nhị Lang nhìn trong tay Xảo Công, vật thể vuông vức màu đen, có chút hiếu kỳ hỏi.
"He he he, đây là 'Kinh nghiệm trên người tiên khôi 'tổ' năm đó của Thiên Cơ giới bọn ta. Không cách nào phục chế, sau khi Thiên Cơ giới bị hủy, dùng một lần sẽ ít đi một phân. Trước đây ta vẫn luôn không nỡ dùng, nhưng mà bây giờ... Xảo Công có chút không nỡ nhìn nhìn nó, cuối cùng vẫn là cắn răng nói.
"Nói gì thì cũng không thể xếp dưới nữ nhân kia được!"
Tôn Nhị Lang nghe hai chữ tiên khôi, trong lòng hơi chấn động.
Đang định nhận lấy, lại đột nhiên nhớ đến gì đó, có chút do dự: "Vật trân quý như vậy, hay là để dành cho Thiên Dương tiền bối đi? Không chừng càng hữu dụng hơn với hắn..."
Xảo Công xua tay: "Ta sớm để cho hắn một phần rồi. Ngươi cho rằng bao nhiêu lâu không gặp hắn, hắn đi đâu rồi? Vẫn luôn bế quan cảm ngộ, còn chưa ra đâu!"
"Bớt lôi thôi, ta bảo ngươi làm thì ngươi cứ làm theo! Nhanh, chút nữa không chừng ta hối hận đó!"
Tôn Nhị Lang nghe lời, cũng không già mồm nữa.
Kết nối tinh thần với bay cỗ khôi lỗi ám kim, đồng thời nắm tay nghiền nát vật thể màu đen hình vuông.
Chất dịch màu đen, chảy ra từ khe hở các ngón tay.
Như là vật sống, thuận theo cánh tay Tôn Nhị Lang leo lên trên, đi thẳng đến vùng đầu. Như hóa thành rắn hổ mang săn mồi, tư thế ngẩng cao, mà sau đó hướng về hốc mắt Tôn Nhị Lang trực tiếp hung hăng chui vào.
Xuất phát từ sự tin tưởng đối với Xảo Công, Tôn Nhị Lang không hề ngăn cản.
Trong khoảnh khắc chất dịch màu đen che lấp tâm nhìn. Tôn Nhị Lang cẩm ứng môi trường xung quanh, cũng có thay đổi.
Lượng lớn hình ảnh mơ hồ như thủy triều xông đến, mà cùng với đó, còn có từng đoạn ký ức chiến đấu không liên tục.
Hoặc nói chính xác hơn, là ký ức "bị đánh. Từng luồng thuật pháp thần bí khó lường, đánh ầm vào thân tiên khôi.
Tiên khôi chỉ có thể dựa vào chất liệu cứng cáp trên thân mình mà chịu đựng, không có mấy cơ hội phản kích.
Nhưng cho dù chỉ là bị đánh đơn thuần, một luồng cảm ngộ huyền diệu lại càng huyên diệu, theo tim của Tôn Nhị Lang mà xuất hiện.
Bị đánh càng nhiều, Tôn Nhị Lang dường như hình thành loại giống như bản năng nào đó.
Lúc trong đầu lại lần nữa xuất hiện sự công kích của tiên thuật, bản năng trên thân mình cũng sinh ra cảm giác làm thế nào để tiến hành ứng phó với thuật pháp này.
Loại cảm giác này, khiến Tôn Nhị Lang trầm mê.
Chỉ tiếc là, trước khi hắn dường như thật sự cảm ngộ được gì đó, các hình ảnh đột nhiên biến mất.
Mà đủ loại giác ngộ trước kia, cũng như thuỷ triều mà lui biến, không có khả năng lưu lại bất cứ dấu tích nào.
"Ờm..."
Nhất thời trán Tôn Nhị Lang nổi gân xanh, nắm chặt nắm đấm, thở hồng hộc từng hơi.
Đôi mắt đỏ ngầu, gắt gao nhìn chằm chằm Xảo Công cư sĩ.
Xảo Công lại dường như sớm có phòng bị, né ra rất xa trước, lạnh giọng nói: "Tôn tiểu tử, đầu óc tỉnh táo một chút. Đừng để ảo giác làm mù quáng đấy!"
"Mấy cảm giác sắp ngộ được, rốt cuộc là từ bản thân ngươi, hay là tiên khôi?!"
Lời của Xảo Công như chậu nước lạnh dội xuống đầu, chớp mắt tỉnh táo hơn rất nhiều.
Nhưng cho dù là như vậy, hắn vẫn như cũ gần như dùng non nửa thời gian, mới dần dần tiêu hết nỗi hoang mang như vừa bị mất mát, từ từ khống chế ý nghĩ định tranh đoạt kinh nghiệm tiên khôi tiếp tục cảm ngộ từ chỗ Xảo Công.
"Xin lỗi, tiền bối." Tôn Nhị Lang có chút hổ thẹn nói.
"Không sao. Ngươi cũng không cần phải tự trách, đừng nói là ngươi, ngay cả đám lão gia hoả Thiên Cơ giới bọn ta, căn bản cũng không chống lại được loại cám dỗ này." Xảo Công liếm liếm môi, dường như đang nhớ lại tư vị của ngộ đạo.
"Bây giờ ngươi lại xem xem, có gì không giống với trước đây." Xảo Công bảo.
Sức chú ý lại quay về trên người năm cỗ khôi lỗi, sau một lát, trong mắt Tôn Nhị Lang vụt qua một tia kinh ngạc vui mừng.
"Ể? Ký ức bị đánh vừa nãy, lại không ngừng xuất hiện nữa." Tôn Nhị Lang nhắm mắt cảm nhận.
Xảo Công võ tay, trên hàng nghìn cỗ Thánh Quân khôi lỗi, lần lượt xuất hiện.
Dựa vảo bản năng cơ giới, đồng thời phát động công kích với khôi lỗi ám kim mà Tôn Nhị Lang thao túng.
Cứ như trải qua trăm nghìn tôi luyện, toàn bộ chiêu thức thuật pháp không giống nhau, Tôn Nhị Lang đã dễ dàng tránh được hết.
Kết quả trận chiến như vậy, ngay cả bản thân Tôn Nhị Lang nhất thời cũng có chút ngơ ngác.
Hắn thậm chí cũng không cách nào hiểu được, tại sao từng luồng oanh kích kia, rõ ràng rơi lên người mấy khôi lỗi ám kim mà mình thao túng này, lại cuối cùng không xảy ra chuyện hư hỏng nào.
Cũng không phải năng lực phòng ngự mạnh mẽ của khôi lỗi ám kim, triệt tiêu mấy tổn thương này.
Mà thực sự, thông qua cách cực kỳ thần kỳ nào đó, toàn bộ đều tránh khỏ công kích của Thánh Quân khôi lỗi.
"Đừng ngây ra, cố gắng duy trì loại cảm giác bản năng này!"
"Kinh nghiệm tiên khôi còn sót lại, rất nhanh sẽ tiêu tán. Còn về cuối cùng có thể giữ lại được bao nhiêu, phải xem tạo hoá của bản thân ngươi rồi!"