Chương 1986: Đại Khải cùng ngộ đạo (5)
Chương 1986: Đại Khải cùng ngộ đạo (5)Chương 1986: Đại Khải cùng ngộ đạo (5)
Lời nói của Xảo Công cư sĩ, nhất thời khiến Tôn Nhị Lang hoàn hồn.
Hắn bỏ xuống toàn bộ tạp niệm, tập trung tinh thần, ghi nhớ bản năng tránh né tiên khôi.
Nhưng dù sao cũng thuộc về thần thông của tiên khôi, không phải thủ đoạn phàm tục có thể giữ cố định được.
Cho dù Tôn Nhị Lang đã làm hết khả năng, theo thời gian dần trôi, khôi lỗi ám kim mà hắn thao túng, số lần không thể tránh được bị đánh càng ngày càng nhiều.
Sau bảy ngày dai dẳng kiên trì, cuối cùng tỷ lệ tránh khỏi duy trì ở một con số ổn định.
"Một phần ba."
"Thành tích xem như không tôi rồi."
Xảo Công an ủi nói.
Tôn Nhị Lang rõ ràng có chút không cam tâm.
"Ngươi đừng lo lắng, theo thời gian dần dần cảm ngộ, năng lực tránh né vẫn còn có thể nâng lên một trình độ nhất định. Tuy nhiên muốn đạt được như tiên khôi, hành động theo tâm niệm, tránh né được công kích của cái gọi là pháp thuật thần thông..."
"E rằng chỉ có cực kỳ phi phàm mới được." Xảo Công cư sĩ nói lời thật.
Tôn Nhị Lang thở dài, tiếc nuối trong lòng cùng bị đè xuống.
"Ngươi đừng xem thường một phần ba này, trong đánh nhau sinh tử, vẫn luôn có công dụng kỳ diệu. Thậm chí thực lực của người ta có cao vượt ngươi, bên thế tiến công cũng sẽ bị ngươi tránh được trong lúc không chú ý.
"Càng mấu chốt hơn chính là, ngươi có thể thao túng đồng thời bảy cỗ khôi lỗi. Thực tế biểu hiện trong chiến đấu, là do cảm ứng cộng hưởng của thân người bảy cỗ khôi lỗi, có thể nhỉnh hơn con số này..."
Xảo Công bắt đầu tổng kết cho Tôn Nhị Lang, phân tích lân thu hoạch này.
"Nếu bây giờ ngươi tỷ thí với Bách Hoa, tỷ lệ tránh được kim quang Lưu Ly của Vạn Thịnh giới kia rất cao. Trận pháp không phá, nàng chẳng qua cũng chỉ là ba ba trong chậu...' Xảo Công hiển nhiên có chút không phục với Bách Hoa, trầm giọng nói.
Ngay lúc hai người đang bàn luận công phu, bọn họ lại đột nhiên phát hiện, không gian xung quanh dường như đang rung chuyển.
"Hửm?"
Tôn Nhị Lang với Xảo Công trước là ngơ ngác, sau là đồng thời bay đến bên ngoài sân thử nghiệm. Không chỉ là nơi bọn họ đứng, cả Thánh triều Đại Khải, đều rơi vào rung động kịch liệt.
Trên không trung, một lốc xoáy từ từ xuất hiện.
Từng tia sét, vang dội âm ầm trong đó.
"Đây là..."
Trong mắt Tôn Nhị Lang vụt qua một tia kinh ngạc vui mừng.
Cảnh tượng tương tự, trước đây hắn từng trải qua.
Lúc tổng thể hoàn cảnh của Thánh triều thăng hoa, giữa đất trời sẽ phát sinh dị biến.
Lần trước sau khi dị biến, nông độ linh khí của Thánh triều nâng lên gấp nhiều lân. Đồng thời số lượng anh tài giáng thế trong đất trời, cũng rõ ràng cao hơn không ít so với trước kia.
Bây giờ hoàn cảnh tu hành của Thánh triều, đã không tệ hơn châu vực bình thường của Huyền Hoàng giới rồi. Nếu như lại thăng hoa...
Há chẳng phải có thể bỏ xa Huyền Hoàng giới?
Không chỉ là mấy vị đệ tử của Thánh Hoàng, con dân Thánh triều giây phút này toàn bộ đều từ trong nhà chạy ra, tràn đầy kích động ngẩng nhìn bầu trời.
Là người trực tiếp được lợi từ việc thế giới thăng hoa, con dân Thánh triều trong tình hình không có bất kỳ hiệu lệnh nào, đồng loạt quỳ rạp xuống đất, miệng tụng con dân Thánh Hoàng, thành kính cầu nguyện.
Nếu như Lý Bình ở đây, thì có thể thấy được vận khí mà vốn dĩ bản thân ngưng luyện đến cực điểm, lúc này vậy mà lần nữa có dấu tích đột phá.
Chỉ là muốn bước ra được bước này, cực kỳ khó khăn.
Hiện nay cũng chỉ là một cái mở đầu mà thôi.
Trong tiếng tụng niệm của con dân Thánh triều, như có làn hơi tím mờ mịt thực sực bay ra từ các nơi, bị lốc xoáy trên trời hút vào.
Tiếng gió tiếng sét càng kịch liệt hơn, tiếng sét kia, thậm chí khiến thần trí Tôn Nhị Lang âm ỷ chấn động.
Trên đỉnh đầu, hắn cảm thấy từng luồng áp lực càng ngày càng nặng.
Khiến hắn không khỏi hơi cúi đầu.
"Sư tôn lại có đột phá rồi."
Một tia giác ngộ rõ rệt tuôn trào trong tim Tôn Nhị Lang.
Từ vẻ mặt của mấy vị đệ tử Thánh Hoàng như Tô Ngữ Tình, Âu Thượng Thiên, Tôn Nhị Lang thấy được ý nghĩ của bọn họ giống mình. Lốc xoáy trên bầu trời xoay càng lúc càng nhanh, từng dòng tinh quang chốc chốc từ đó phun ra, rơi xuống khắp các ngõ ngách của thế gian.
Dính lên thực vật, liền sinh trưởng nhanh chóng mà mắt thường có thể trông thấy được.
Chạm vào sinh linh, liền dường như được truyền trí tuệ tỉnh ngộ, phút chốc ngộ đạo.
Càng có vô số luồng tinh quang ngưng luyện cuồn cuộn, như dải lụa mà bay ra, nhắm chuẩn xác bay hướng về mấy người Tôn Nhị Lang.
Trong đó còn bao gồm mấy tu sĩ được Thánh Hoàng đánh dấu như Xảo Công, Bách Hoa.
Khoảnh khắc tinh quang trút vào cơ thể, cảnh tượng trước mắt Tôn Nhị Lang ầm ầm thay đổi.
Như thực sự đến Huyền Hoàng giới từ tận cùng hư không, Tôn Nhị Lang trông thấy, trong màn đêm tĩnh mịch, ẩn giấu sức mạnh vô số tai kiếp tàn sát bừa bãi đáng sợ.
Tôn Nhị Lang còn trông thấy, cho dù là trong tinh hải tính mịch đáng sợ này, như cũ vẫn có vô số luồng tinh hải, đang ngoan cường mà khôi phục.
"Ánh sáng ẩn nấp dưới bóng tối..."
"Sinh cơ được sinh ra từ tính mịch."
Như là tín đồ thành kính ngộ đạo, Tôn Nhị Lang tận mắt chứng kiến sự cuồn cuộn cùng ngoan cường của tỉnh hải, không kìm được lã chã rơi lệ.
Mà các tu sĩ khác trong Thánh triều, cũng như vậy.
Từng luồng năng lượng huyền ảo thần kỳ dao động vươn ra từ người bọn họ, thẳng đến chân trời.