Ta Mô Phỏng Con Đường Trường Sinh (Bản Dịch)

Chương 2041 - Chương 2042: Chứng Tiên Chỉ Đạo Ảnh (5)

Chương 2042: Chứng tiên chỉ đạo ảnh (5) Chương 2042: Chứng tiên chỉ đạo ảnh (5)Chương 2042: Chứng tiên chỉ đạo ảnh (5)

"Không phải thực thể của con đường chứng tiên, chỉ là một bức tranh, cho nên cho dù là tu sĩ bình thường cũng có thể cảm giác."

"Nhưng bọn ta lại là hình chiếu của con đường chứng tiên, ngươi không phải ta, lại há có thể hướng lên nhìn thấy bản thân con đường?”

Mỗi câu mỗi chữ của Diễn Pháp Giác đều nói rất chậm.

Giống như muốn biểu đạt ý này đối với nàng cũng là một chuyện hơi khó khăn.

"Đại đạo trống..."

“Triện Tự Chân Tiên, Minh Đạo Tiên...'

Lý Phàm như có điều suy nghĩ.

Tất cả cảnh tượng có liên quan đến tiên chi lực trong quá khứ đều hiện lên trong óc, nhanh chóng lưu chuyển.

Cuối cùng, bốn chữ mơ hồ nổi lên mặt nước.

"Di niệm vĩnh hằng?”

Trong lòng Lý Phàm hơi có chút không xác định.

"Không phải hình chiếu con đường chứng tiên mà chính là Đạo chi cộng minh."

"Minh đạo trường sinh thì ra là như vậy.'

"Thánh Hoàng thế mà có thể phát hiện sự tồn tại của Di niệm vĩnh hằng?”

Trong đầu Lý Phàm lóe qua bóng dáng Thiên Dương.

"Ừm, có lẽ hẳn là như vậy."

Dù sao cũng là phân thân của mình, cho dù hiện tại đã cắt đứt liên lạc, Lý Phàm cũng rất nhanh dựa vào các manh mối rời rạc suy đoán ra chân tướng khả thi của sự việc.

"Thú vị, xem ra ngộ tính của Thánh Hoàng Đại Khải sau khi dung nhập tinh huyết của Tôn Nhị Lang, Vương Huyền Bá còn cao hơn trong tưởng tượng của ta?"

"Nói cho cùng ngộ tính của ta vốn là bất phàm..."

Lý Phàm lại lân nữa phẩm đọc kỹ càng phần tân pháp tàn khuyết trước kia hắn không hề coi trọng.

"Nếu như nói Di niệm vĩnh hằng là Đạo chi cộng minh, như vậy mỗi lần 'Hoàn Chân cảm ứng được Di niệm vĩnh hằng đều đói khát như thế không phải nói rõ, thứ Hoàn Chân thật sự cần là con đường chứng tiên?"

"Có thể bổ sung năng lực của Hoàn Chân..." Trong đầu Lý Phàm nhanh chóng suy nghĩ. ...

Bên ngoài Huyên Hoàng giới, giảng đạo của Thánh triêu đã sắp vào phần kết thúc.

Bất kể có phải trực thuộc Thánh triều hay không, phàm là sinh linh nghe đạo đều hơi cúi đầu, bày tỏ sự kinh ngạc đối với Thánh Hoàng.

Dù sao diệu pháp như thế, vốn dĩ cả đời bọn họ đều không có cơ hội lắng nghe.

Hiện tại Thánh Hoàng lại vô tư chia sẻ với bọn họ.

Thậm chí có không ít tu sĩ, cảm kích khóc ròng, không ngừng quỳ xuống đất dập đầu, trở thành tín đồ trung thành nhất của Thánh Hoàng.

Bốn châu Tiên Minh, biên giới ánh trăng.

Một đám trận pháp sư từ trong rung động Thánh Hoàng truyền đạo tỉnh táo lại.

Lén nhìn vê phía Lục Khê Thiền.

"Tiếp tục phá trận!" Tuy nói đã nhận ân huệ của đối phương, nhưng trên vấn đề nguyên tắc, Lục Khê Thiền là thủ tịch Sách Trận đường tuyệt đối sẽ không phạm sai lâm.

Nàng lạnh giọng ra lệnh.

"Không cần." Âm thanh của Truyền Pháp giả truyền đến sau lưng lại khiến nàng sửng sốt tại chỗ.

"Thiên tôn đại nhân trở về rồi." Truyên Pháp giả Nhậm nhìn lên bầu trời, trong mắt tràn đầy cuồng nhiệt.

"Thiên tôn đại nhân trở về rôi."

Lục Khê Thiền và một đám trận pháp sư có mặt trong nháy mắt nghe được câu này trước tiên hơi ngẩn ra.

Sau đó không thể tránh khỏi, hoảng sợ mãnh liệt theo sau tràn vào trái tim, cúi đầu xuống.

Thậm chí thân thể đều không kiêm được run rẩy.

Đây chính là lực áp bách cường đại của vị Trường Sinh thiên tôn đã áp ngang Huyền Hoàng mấy ngàn năm, một tay sáng tạo ra Vạn Tiên Minh.

Theo câu nói này của Truyền Pháp giả Nhậm, những Thánh Hoàng phù dán trên tượng đá Truyền Pháp to lớn tại các châu Vạn Tiên Minh bỗng nhiên không gió mà bay.

Không ngừng tung bay, giống như bất cứ lúc nào cũng có thể bị thổi ra.

Tượng đá dưới trấn áp của bùa chú cũng như sống dậy, phát ra lay động rất nhỏ.

Thánh Hoàng phù và tượng đá Truyền Pháp, một bên phát ra tinh quang màu tím vàng, một bên phát ra quang mang màu trắng. Hai luông lực lượng không ngừng đối kháng.

Thiên địa Huyền Hoàng giới phong vân biến sắc.

Thánh Hoàng cũng như thoáng có cảm giác, cùng lúc giảng đạo lơ đãng ngẩng đầu nhìn lên trời.

Nhưng đại đạo chi lý giảng giải trong miệng lại không dừng lại.

Chỉ là tốc độ lời nói lại không khỏi nhanh hơn một ít.

Dị trạng trong thiên địa Huyên Hoàng, có tu sĩ Tiên Minh đã đoán được điều gì.

Sắc mặt trắng bệch, mồ hôi lạnh trên trán tuôn ra. Không còn lòng dạ nào nghe Thánh Hoàng giảng gì nữa, toàn thân bởi vì hoảng sợ mà không ngừng run lên.

Mà có một số tu sĩ thì ánh mắt lấp lóe, tập trung lắng nghe Thánh Hoàng dạy bảo. Đồng thời trong lòng câu nguyện, Truyền Pháp trở về trễ thêm tí nữa.

"Cổ kim biến dời, đại đạo chỉ lý."

"Truyền Pháp chi pháp, không dung Huyền Hoàng."

"Ta nay đắc đạo, thử làm thay đổi..."

Cuối cùng, Thánh Hoàng truyền đạo đã nghênh đón phần kết thúc.

Ánh mắt Thánh Hoàng cũng hoàn toàn từ muôn ngàn chúng sinh phía dưới chuyển dời đến trên bóng dáng trong tinh không bên ngoài Huyền Hoàng giới.

Khẽ gật đầu, bỗng nhiên biến mất phía chân trời.

Không có Thánh Hoàng che chở, trong thiên địa Huyền Hoàng giới, đủ loại dị tượng đột ngột buông xuống.

Mây đen cuồn cuộn vô cớ sinh ra. Liên miên không dứt chậm rãi che lấp trăng sáng Thánh triều Đại Khải biến ra.

Phía trên mặt đất, đám phi điểu, tẩu thú vốn ra ngoài lắng nghe Thánh Hoàng truyền đạo như bị kinh sợ, chật vật chạy trốn, vội vàng trốn về sào huyệt lánh nạn.

Ngay cả cỏ cây hoa lá cũng trôi giạt vỡ nát trong cơn gió lớn không ngừng trở nên cuồng bạo.

Âm!

Từng tia sét từ trong mây đen nổ vang.

Sau đó mưa lớn như trút nước dội xuống mặt đất.
Bình Luận (0)
Comment