Lý Phàm thản nhiên cười, không để ý, tầm mắt tập trung trên cây Lam Huyết San Hô.
Trong tiếng ầm vang, Lam Huyết San Hô bị rút lên, cất vào trong nhẫn trữ vật.
Gia viên của vô số sinh vật bị hủy, hốt hoảng tứ tán, chạy vạy thoát thân.
Lý Phàm không hề có giác ngộ làm người diệt thế.
“Như này là 3000 điểm độ cống hiến tới tay rồi, còn dễ dàng hơn ta độ pháp nữa.”
Lý Phàm nhớ Trần trưởng lão của Dược đường luôn liên tục thu mua Lam Huyết San Hô này.
Vì vậy cẩn thận nhớ lại, trong biển Tùng Vân còn chỗ nào có loài này tồn tại không.
“Ừm, hình như cách đây không xa, trong một thâm cốc dưới đáy biển còn có một cây.”
“Thuận tiện lấy luôn vậy.”
Vì thế, không tốn công sức gì, Lý Phàm lại đào ra một cây san hô màu lam.
Trở về trong Thiên Huyền Kính, lựa chọn nộp lên.
Sau khi đối phương nhận được hai cây san hô, rất nhanh kết toán tiến hành thù lao nhiệm vụ.
6000 điểm độ cống hiến lập tức tới tay.
“Không biết Trần trưởng lão cần Lam Huyết San Hô để luyện chế đan dược gì?”
Lý Phàm tiện thể thuận mồm hỏi một câu.
Một lát sau, có lẽ đối phương nể tình hai cây Lam Huyết San Hô này, trả lời lại.
“Băng Ý Tuyệt Tình đan, cần để thăm dò một bí cảnh. Nếu sau này ngươi còn có thể tìm được loại san hô này cũng đều có thể giao dịch cho ta.”
“Có bao nhiêu ta lấy bấy nhiêu.”
...
“Băng Ý Tuyệt Tình đan à.” Lý Phàm lẩm nhẩm tên đan dược, như suy tư điều gì.
Nhiệm vụ hoàn thành, lúc này độ cống hiến trên người Lý Phàm đã vượt qua một vạn điểm.
Mà cách lúc hắn gia nhập Vạn Tiên Minh cũng chỉ mới qua ba ngày mà thôi.
Tốc độ độ cống hiến tăng trưởng cực nhanh, thật là làm người ta líu lưỡi.
Lý Phàm lại nhìn về phía nhiệm vụ treo thưởng bắt mắt nhất.
“Vân Thủy Đồ Lục mười vạn điểm độ cống hiến, đời này vẫn không thể bỏ lỡ.”
“Nhưng lão gia hỏa tên là Thiên Y kia có chút tà môn.”
“Xem thực lực của hắn, ít nhất cũng là Hợp Đạo tiên tôn.”
Cảnh tượng vị Hợp Đạo áo đen ở châu Nguyên Đạo đóng băng cả suy nghĩ của Lý Phàm còn rõ ràng trước mắt.
Lý Phàm đương nhiên sẽ không lựa chọn bản tôn đi đối mặt với Thiên Y.
“Xem ra vẫn phải tế luyện ra phân thân.”
Mua sắm đầy đủ vật liệu luyện chế phân thân, lại xuống đáy biển lấy Thiên Tinh Linh Sa.
Sau đó đi thẳng đến động phủ Tư Không Nghi ẩn thân.
Tư Không Nghi và phân thân Bách Lý Trần của hắn hành tung mơ hồ bất định, mà nếu thông qua tu hành “Thâu Thiên Hoán Nhật Quyết” để cảm ứng, lại sợ hai người bọn họ thông qua Truyền Tống trận trốn đi xa.
Đến lúc đó truy đuổi một phen, không khỏi quá phiền phức.
Không bằng ở đây ôm cây đợi thỏ.
Dựa vào tình báo của Tiêu Tu Viễn lúc trước, Tư Không Nghi cứ cách một thời gian là phải tới động phủ này một chuyến.
Lý Phàm dứt khoát ở lại đây chờ.
Vận khí không tệ.
Hơn mười ngày sau, Lý Phàm đang tu luyện thì mở mắt ra.
Tư Không Nghi và Bách Lý Trần mặt không cảm xúc đi vào động phủ ẩn giấu của mình.
Mà chờ lúc bọn họ nhìn thấy Lý Phàm mai phục bên trong, trên mặt không nhịn được lộ ra biểu cảm kinh ngạc và khó tin.
“Ngươi...”
Một câu còn chưa nói ra đã bị thần thông trói trùng của Lý Phàm bắt lấy.
Không có lời thừa, diệt sát tại chỗ.
Chờ sau khi số lần phục sinh của bọn họ biến mất sạch, triệt để biến mất trên thế gian.
Lý Phàm thu hồi Thâu Thiên Hoán Nhật lệnh rơi trên mặt đất, bắt đầu luyện chế phân thân.
Theo lý mà nói, tu vi của phân thân chỉ kém hơn bản tôn một tiểu cảnh giới.
Nhưng Lý Phàm phát hiện, muốn luyện chế ra phân thân Trúc Cơ kỳ lại không thể tránh được phải tăng thêm kỳ vật thiên địa làm nguyên liệu.
“Có lẽ trước đây “Thâu Thiên Hoán Nhật Quyết” quả thực cường hãn, nhưng sau Truyền Pháp tiên tôn thì lại trở nên râu ria.”
“Cũng khó trách này Thâu Thiên Hoán Nhật tông một đời không bằng một đời.”
“Dù sao phân thân này cũng là dùng để chịu chết, không cần lãng phí kỳ vật thiên địa.”
“Tu vi Luyện Khí viên mãn là đủ dùng rồi.”
Suy tư một phen, Lý Phàm bắt đầu luyện chế phân thân.
Đây đã là lần thứ ba Lý Phàm luyện chế phân thân, ngựa quen đường cũ.
Không bao lâu sau, phân thân lại lần nữa tái hiện trong thiên địa.
Mặc vào quần áo, phân thân tự mình đến đảo Linh Vận, gia nhập Vạn Tiên Minh.
Lý Phàm không rời đi mà là lấy ra linh phù truyền tin của Hà Chính Hạo, gửi tin tức.
“Hà đạo hữu, mấy ngày nay ta du lịch ở bên ngoài. Lại nghe thấy một số lời đồn không tốt về ngươi.”
Hà Chính Hạo trả lời rất nhanh: “Lời đồn không tốt? Ha ha, đạo hữu nhất định nghe lầm rồi. Hà Chính Hạo ta quảng kết thiện duyên, hình tượng danh tiếng đều rất tốt. Sao có thể...”
“Ồ? Như vậy những tin tức bên lề nói ngươi giúp người phàm nhập cư trái phép đều là giả hả? Thật quá đáng giận, thế mà ác ý bịa đặt! Chẳng qua lời đồn bịa cũng ra gì lắm, gì mà Ly giới...”
“Khụ khụ khụ...” Lý Phàm chưa nói xong, âm thanh hoảng loạn của Hà Chính Hạo đã truyền đến: “Đạo hữu nghe thấy ở đâu vậy?”
“Việc này còn cần gặp mặt nói. Đạo hữu có rảnh không? Xin làm phiền tới đảo Lưu Ly ta một chuyến.” Giọng Hà Chính Hạo có phần nghiêm trọng.
“Ha ha, có rảnh, có rảnh.” Lý Phàm mỉm cười, thu hồi linh phù truyền tin, trực tiếp đến đảo Lưu Ly.
Ra khỏi Truyền Tống trận, Hà Chính Hạo lên tiếng chào hỏi.
Ngay sau đó khởi động đại trận Sơn Xuyên Tinh Đấu.
Lý Phàm trải qua hơn mười năm học tập trận pháp, ánh mắt đã khác lúc trước.