Ta Mô Phỏng Con Đường Trường Sinh (Bản Dịch)

Chương 236 - Chương 236. Phản Công Tu Tiên Giới

Chương 236. Phản công Tu Tiên giới Chương 236. Phản công Tu Tiên giới

Núi sông trên đỉnh đầu như sao trời vận chuyển, uy lực trận pháp này bất ngờ còn trên cả ‘đại trận Khảm Linh Huyễn Ba’ Lý Phàm mua.

“Đại trận hộ đảo này của ngươi đúng thật là bất phàm!” Lý Phàm tán thưởng nói.

“Ồ? Đạo hữu cũng hiểu trận pháp?” Hà Chính Hạo nghe vậy, trên mặt hiện lên một tia kinh ngạc.

“Hiểu sơ, hiểu sơ. Chỉ là đạo trận pháp bác đại tinh thâm. Không có danh sư dẫn vào cửa, chỉ dựa vào bản thân nghiên cứu thật sự là tiến cảnh thong thả.” Lý Phàm thở dài.

“Ha ha, nếu đạo hữu không chê thì có thể tới chỗ ta, nghiên cứu thảo luận cùng ta.” Hà Chính Hạo vừa nhắc đến trận pháp liền vực dậy tinh thần, trong lúc nhất thời vứt nguyên nhân mời Lý Phàm đến ra sau đầu.

“Không phải ta khoe khoang. Nếu chỉ luận trận pháp, không bàn tu vi, trận pháp sư Nguyên Anh kỳ trên đảo Vạn Tiên cũng chưa chắc bằng ta. Có lẽ chỉ có ba bốn người Trương Chí Lương, Cung Bá Vũ có thể miễn cưỡng đè ta một đầu.”

“Phần lớn đại trận Sơn Xuyên Tinh Đấu này đều do tự ta làm ra.” Hà Chính Hạo tự tin tràn đầy nói.

Lý Phàm cười ha ha, không tiếp lời mà là hỏi: “Vấn đề trận pháp tạm thời đặt sang một bên, không biết đạo hữu kêu ta tới đây có phải là vì chuyện người phàm nhập cư trái phép?”

Biểu cảm trên mặt Hà Chính Hạo tức thì cứng đờ.

“Haiz.” Hắn thở dài.

“Cũng không giấu đạo hữu, đúng là ta đang âm thầm làm vài vụ mua bán giúp người phàm nhập cư trái phép. Vốn dĩ vẫn luôn cho rằng che giấu rất tốt, không nghĩ lại để lộ tiếng gió. Đạo hữu rốt cuộc nghe nói từ đâu?” Hà Chính Hạo mắt đầy buồn phiền, lại tràn ngập nghi hoặc.

“Khoảng thời gian trước ta đi tham gia định ngư. Lời đồn về đạo hữu là khi đó ngẫu nhiên nghe người ta nhắc tới trong lúc nói chuyện với nhau. Còn cụ thể là người phương nào, ta lại không quen biết.” Lý Phàm sớm đã chuẩn bị sẵn lời giải thích, trả lời.

Hà Chính Hạo nghe vậy, trong lòng chợt lạnh.

“Hỏng rồi! Mỗi lần định ngư, tu sĩ tham gia nhiều xiết bao! Chuyện ta giúp người phàm nhập cư trái phép, lúc này nói không chừng đã truyền khắp biển Tùng Vân!”

“Ha ha, đạo hữu cũng không cần tự mình dọa mình chứ.” Lý Phàm vội vàng an ủi nói.

“Lại nói, còn không phải là giúp người phàm trở về Tu Tiên giới à. Tuy nói là có phần phạm kỵ huý, nhưng cũng không phải chuyện lớn gì. Dẫu sao ngươi cũng là tu sĩ Trúc Cơ, còn là trấn thủ đảo. Lẽ nào Vạn Tiên Minh còn thật sự sẽ làm gì ngươi chắc?” Lý Phàm lại có hơi không cho là đúng nói.

Hà Chính Hạo lại liên tục lắc đầu, thở dài nói: “Đạo hữu không làm nghiệp vụ phương diện này, không biết nội tình cũng bình thường. Giúp người phàm nhập cư trái phép không chỉ đơn giản là phạm kỵ huý đâu.”

“Nếu tính thật ra, nghiêm trọng nhất là sẽ dựa theo ‘tội phản giới’ tiến hành xử trí. Đến lúc đó, đừng nói Vạn Tiên Minh, ngay cả bên Ngũ Lão hội cũng sẽ không có chỗ dung thân.”

Lý Phàm lúc này thật sự ngây người: “Tội phản giới? Sao lại nghiêm trọng như vậy?”

Hà Chính Hạo bất đắc dĩ nói: “Còn không phải do trò cười năm trăm năm trước gây nên.”

Dưới một phen giải thích của hắn, Lý Phàm rốt cuộc hiểu là chuyện như thế nào.

Thì ra trong kế hoạch di lời lớn trước đây, tiểu thế giới người phàm di cư đến động thiên hàng ngàn vạn.

Mấy ngàn năm qua đi, những nơi vốn đều là vùng đất Tiên Tuyệt không có linh khí bao trùm.

Lại có một số bởi vì đủ loại cơ duyên xảo hợp, ra đời đủ loại lực lượng siêu phàm.

Có nơi linh khí khôi phục, có người phàm nhập cư trái phép mang phương pháp loại trừ Tiên Phàm Chướng về quê nhà, mở lại tiên lộ.

Có nơi khai phá bí thuật luyện thể, chuyên tu thể phách. Thân thể cường hoành, công kích của tu sĩ Trúc Cơ bình thường giống như cào ngứa.

Có nơi tuy thân thể vẫn gầy yếu, nhưng lại nắm giữ phương pháp kết nối với linh thú, sai khiến linh thú chiến đấu, cũng có thể bộc phát ra chiến lực không tầm thường.

...

Ôm oán hận bị cưỡng ép đuổi khỏi quê nhà năm đó, những tiểu thế giới này dưới sự thuyết phục của người nào đó, vậy mà đạt thành nhất trí.

Liên hợp lại phản công Tu Tiên giới!

Nghe nói tiểu thế giới hưởng ứng lúc ấy ước chừng có mấy chục cái, thanh thế to lớn.

Liên quân tiểu thế giới đột ngột xuất hiện, đánh cho tu sĩ lúc đó trở tay không kịp.

“Nhưng suy cho cùng cũng chỉ là một đám ô hợp, chờ đến khi Hợp Đạo tiên tôn ra mặt liền nhẹ nhàng trấn áp bọn họ!”

“Toàn bộ quá trình dường như chúng ta cũng không tổn thất bao nhiêu tu sĩ.”

“Cho nên mới nói là một trò cười đó.”

“Nghĩ cũng phải, phản công Tu Tiên giới. Ha ha, sao có thể!”

“Chỉ có điều, rốt cuộc có vết xe đổ. Vạn Tiên Minh và Ngũ Lão hội bởi vậy lập ra quy củ.”

Hà Chính Hạo cau mày, mặt có nét ưu sầu.

“Việc này không ai truy cứu còn tốt. Chỉ sợ người cố ý muốn mượn đề tài, tính kế ta. Vậy thì thật đúng là phiền phức lớn!” Hà Chính Hạo càng nghĩ sắc mặt càng kém.

“Hà đạo hữu không cần lo lắng, ta thấy nhiều nhất coi như đề tài nói chuyện lúc nói tán gẫu mà thôi. Nếu thật sự muốn mượn chuyện này tính kế ngươi thì sao lại dễ dàng như vậy nói ra như thế chứ. Chắc chắn là trực tiếp thọc đến chỗ cao tầng Vạn Tiên Minh rồi.” Lý Phàm khuyên lơi nói.

“Nhưng mà, để bảo đảm. Sau này đạo hữu vẫn là đừng lại làm loại chuyện này nữa.” Lý Phàm nói.

Hà Chính Hạo thở dài, gật đầu.

Ngay sau đó, Lý Phàm lại giả vờ vô cùng tò mò: “Nếu đạo hữu biết chuyện giúp người phàm nhập cư trái phép có nguy hiểm không nhỏ, lúc trước tại sao lại nhất quyết muốn làm? Chẳng lẽ, ích lợi trong đó cao đến mức đủ để khiến đạo hữu ngươi không màng sinh tử?”

Bình Luận (0)
Comment