“Có lẽ là do tu sĩ trốn thoát lúc đó để lại ảnh hưởng…”
Suy nghĩ một lúc, Lý Phàm cất giọc giản đi và từ từ thu lại những suy nghĩ lung tung.
“Hóa Đạo Thạch đã tới tay ta nhưng làm thế nào để sử dụng đây? Y Hành không có lưu lại bí thuật “Hóa Đạo Thần Nhất”.
Vì lý do bảo mật nên Lý Phàm không hỏi Tiêu Tu Viễn.
Nhưng hắn vẫn tìm kiếm trong Thiên Huyền Kính.
Quả đúng như dự đoán, tuy nó là bí thuật tông môn Thượng cổ nhưng mấu chốt của bí thuật này ở chỗ Hóa Đạo Thạch chứ không phải bản thân của thuật pháp.
Không có Hóa Đạo Thạch thì “Hóa Đạo Thần Nhất” căn bản không dùng được.
Tu Tiên giới đã trải qua nhiều năm phát triển nên phương pháp sử dụng Hóa Đạo Thạch cũng không phải chỉ có mỗi một phương pháp “Hóa Đạo Thần Nhất” này.
Cộng thêm bí thuật này không có hạn chế đồng tu nên giá cả cũng tự nhiên cao hơn rất nhiều.
Lý Phàm chỉ tốn ba vạn điểm độ cống hiến tương đương với giá cả của một môn công pháp Kim Đan.
Sau khi Lý Phàm ký tên trên thương khế giữ bí mật thì hắn liền học được bí thuật.
“Dĩ thần xúc chi, dĩ toán dung chi.”
“Vật ngã tương hợp, hóa đạo thần nhất.”
Lý Phàm đặt Hóa Đạo Thạch màu xanh thẫm vào giữa hai lông mày.
Vận hành bí pháp và từ từ tiến hành tu hành.
Sự dung hợp giữa tâm thần và Hóa Đạo Thạch là một quá trình chậm chạp.
Thời gian lặng lẽ trôi qua trong quá trình Lý Phàm tu hành bí thuật.
Chớp mắt đã đến năm thứ 11 Miêu Định, thời điểm Vân Thủy Thiên Cung mở ra.
Tuy, Lý Phàm hiện tại đã rất giàu có nhưng hắn không muốn lãng phí nhiệm vụ mười vạn độ cống hiến vào “Vân Thủy Đồ Lục” kia.
Thế là, Lý Phàm đã dùng phân thân của mình để đi một chuyến đến Vân Thủy Thiên Cung.
Điều đầu tiên vẫn là đối mặt với khảo nghiệm của Tần Đường.
Chỉ có điều trong khi bản tôn đang tu hành thì ý chí của phân thân sẽ khó tránh khỏi bị ảnh hưởng.
Nó sẽ không hoàn mỹ như khi Lý Phàm toàn tâm toàn ý ứng phó.
Chỉ có điều phải dựa vào một vò rượu ngon để lật kèo.
Hắn vẫn đạt hạng nhất trong số những người khảo nghiệm như trước.
Lần này, Tần Đường không truyền thụ Vân Thủy Huyễn Mộng Công mà lại truyền thụ một môn công pháp Kim Đan kỳ gọi là “Thương Hải Đạp Lãng”.
Tuy Lý Phàm có chút tiếc nuối nhưng hắn cũng không thể làm gì được.
Phân thân này chỉ có tu vi Luyện Khí mà có thể có được công pháp Kim Đan thì cũng coi như Tần Đường có ý tốt.
Hắn cùng Tần Đường hàn huyên một lúc rồi chậm rãi thoát khỏi mộng huyễn.
Sau khi tách ra khỏi các tu sĩ khác, Lý Phàm đi thẳng đến Thái Nhất điện.
Phân thân không có Lam Viêm Huyễn Linh nên phải tốn rất nhiều công phu mới có thể xuyên qua rừng kiếm phía trước Thái Nhất điện.
“Lâm Phàm, đệ tử truyền pháp của Vân Thủy Thiên Cung cầu kiến Thái Nhất tổ sư!”
Phân thân vừa hét to vừa vận hành “Thương Hải Đạp Lãng” mà hắn vừa học được.
Quy Xà quái vật thức tỉnh từ trong cơn ngủ mê.
Hắn vẫn có chút mơ hồ như cũ nhưng khí tức công pháp do Tần Đường đích thân truyền dạy trên người phân thân thì không thể nào giả được.
Sau khi Thái Nhất xác định một lúc, hắn liền giao Vân Thủy Thiên Cung cỡ nhỏ có ngũ thải quang mang cho Lý Phàm.
Sau khi lấy được “Vân Thủy Đồ Lục”, để tránh những rắc rối không đáng có, phân thân đã đi vào bên trong Thiên Huyền Kính mà không dừng lại.
Hắn lựa chọn hoàn thành nhiệm vụ.
Phản ứng của Thiên Huyền Kính cũng không khác gì lần ở kiếp thứ mười hai.
“Không có cách nào phân rõ thật giả của “Vân Thủy Đồ Lục”, xin đợi một chút.”
Sau một hồi yên lặng.
Giọng nói của Thiên Huyền Kính lại vang lên.
“Người tuyên bố nhiệm vụ…thỉnh cầu bái phỏng không gian của ngươi, có chấp nhận hay không?”
Đương nhiên Lý Phàm lựa chọn đồng ý.
Một lát sau, một lão giả tóc hoa râm, nét mặt hiền lành xuất hiện trước mặt Lý Phàm, hắn tên là Thiên Y.
Sau khi hành lễ, Lý Phàm đưa mô hình thất thải cho hắn.
Thiên Y tiếp nhận Vân Thủy Thiên Cung cỡ nhỏ rồi cẩn thận quan sát, trong lòng bùi ngùi mãi không thôi.
Một lúc sau, hắn lại hỏi: “Quang cảnh hiện tại của Vân Thủy Thiên Cung như thế nào?”
Lý Phàm trả lời thật chi tiết.
Khi Thiên Y nghe được lời này, trong đôi mắt đục ngầu của hắn hiện lên một vẻ khó hiểu.
Một lần nữa bầu không khí lại rơi vào yên lặng.
Dựa theo kinh nghiệm qua mười hai kiếp, tiếp theo Thiên Y sẽ tuyên bố một nhiệm vụ chân chạy việc vặt.
Hắn yêu cầu Lý Phàm đặt pho tượng bạch ngọc trong Vân Thủy Thiên Cung.
Chính pho tượng bạch ngọc này sẽ dẫn phu tử Thanh Ngưu kéo xe tới sau năm năm nữa.
Trong đại chiến song phương, Vân Thủy Thiên Cung sẽ bị phong ấn một lần nữa.
Thiên Y im lặng hồi lâu dường như đang chìm trong hồi ức.
Lý Phàm đành phải kiên nhẫn chờ đợi.
Tuy nhiên, ngay lúc này, mọi chuyện lại phát triển theo một hướng hoàn toàn khác so với trước đây.
Nó vượt xa khỏi dự liệu của Lý Phàm.
Thiên Y vốn đang im lặng bỗng nhiên ngẩng đầu lên rồi nhìn chằm chằm vào Lý Phàm.
Thần sắc có chút kỳ quái, hắn hỏi: “Vị tiểu hữu này, ngươi đang mong đợi thứ gì vậy?”
Lý Phàm sửng sốt.
Bởi vì hắn kinh hãi khi phát hiện thân thể của mình hoàn toàn giống như mất kiểm soát.
Miệng hắn mở ra khép lại và tiết lộ mọi bí mật ẩn giấu trong lòng mà không hề giữ lại!
“Ta đang đợi ngươi ủy thác nhiệm vụ cho ta một lần nữa, để ta đi thêm một chuyến đến Vân Thủy…”
Giọng nói ngừng ngắt quái dị như thể khôi lỗi bị khống chế.
Nó vừa có chút buồn cười vừa có chút đáng sợ.
Bên trong Thiên Huyền Kính, bản tôn Lý Phàm bừng tỉnh từ trong tu hành.
Hắn lập tức đưa ra quyết định, trực tiếp sử dụng bí pháp “Thâu Thiên Hoán Nhật Quyết”.