Từ bỏ sinh mệnh của phân thân.
“...Thiên Cung, đặt pho tượng ngọc chế đặt vào bên trong…”
Phân thân nói được nửa chừng thì khí tức sinh mệnh bắt đầu suy giảm rõ rệt có thể nhìn thấy bằng mắt thường.
Lời nói trực tiếp bị gián đoạn và phân thân sắp không sống nổi nữa rồi.
Lão giả tóc trắng lộ ra nụ cười có chút giễu cợt.
Hắn nhẹ nhàng giơ một ngón tay lên trời.
Thân thể của phân thân rõ ràng đã rất gần kề cái chết vậy mà trong tích tắc lại bị cưỡng ép cứu trở về.
“...đó. Sau đó, ngươi sẽ đưa cho ta một bộ “Thiên Y Tiên Kinh” làm thù lao…”
Phân thân ở giữa sinh tử nên rất khó để nói hết câu.
Lúc này hắn mới triệt để hóa thành tro bụi.
Thiên Y nhận được câu trả lời thì ngẩn người rồi lộ ra vẻ mặt có chút kinh ngạc.
Sau đó, hắn dường như hiểu ra điều gì đó rồi nở một nụ cười trên khuôn mặt già nua của hắn.
“Hay!”
Ngay khoảnh khắc phân thân triệt để chết đi và báo động trong lòng Lý Phàm vẫn chưa bị tiêu trừ.
Không chút do dự, hắn lập tức thầm niệm.
“Hoàn…”
Trong không gian Thiên Huyền Kính ở chỗ hắn như thể đột nhiên bị một cỗ lực lượng xé toạc.
Trong vết nứt, hắn mơ hồ nhìn thấy bóng dáng của Thiên Y.
“Chân…”
Khẩu lệnh Hoàn Chân đã được hô lên nhưng cảnh tượng chung quanh lại không giống như trước nữa mà lập tức biến thành hư vô.
Hắn như thể bị mắc kẹt trong vũng bùn lại như thể bị cắt đứt liên lạc.
Ánh mắt của Thiên Y đã xuyên qua vết nứt và dán chặt lên người Lý Phàm.
Tính đến thời điểm này, đã hơn hai năm kể từ khi hắn bước vào Tu Tiên giới.
Trong nháy mắt, tiến độ tích lũy nạp năng lượng của “Hoàn Chân” sụt giảm.
Những trở ngại không thể giải thích được đã biến mất.
Cảnh tượng xung quanh lại trở nên hư ảo, ý thức của Lý Phàm rơi vào bên trong bóng tối.
Trên đỉnh núi Giải Ly.
‘Hoàn Châu’ tự phát hộ thể, khiến Lý Phàm thể thoát khỏi nguy hiểm trong tầm mắt của Thiên Y, thành công trở về điểm neo.
Cảnh tượng huyền ảo lại trở nên chân thực, Lý Phàm nhanh chóng nhìn xung quanh, xác định đã trở về năm định neo thứ 3.
Lúc này hắn mới thở phào nhẹ nhõm.
Ngay sau đó, nỗi sợ hãi thoát khỏi cái chết dưới tay Bạch Phát Lão Giả mới dần đến.
Hắn thả lỏng xuống, trái tim nhảy lên mãnh liệt.
Giống như người chết đuối đã lâu, cuối cùng cũng nổi lên mặt nước, Lý Phàm không chịu nổi mà hít từng hơi sâu.
Rất lâu sau, hắn mới chậm rãi thoát khỏi nỗi sợ hãi sau khi chạy trốn khỏi kiếp nạn.
“Thiên Y, phía trên Hợp Đạo…”
Vừa nói vừa nghĩ lại cảnh tượng trong đầu, sắc mặt Lý Phàm âm trầm.
Hắn không thể ngờ vị Thiên Y này lại có thực lực đáng sợ như vậy.
Vượt qua cả tên Hợp Đạo áo đen ở châu Nguyên Đạo kia.
Dường như Thiên Y có thể nhìn thấu nội tâm và ý nghĩ của người khác.
Lúc ấy phân thân chỉ tự nhiên lóe lên một suy nghĩ trong đầu cũng bị hắn phát hiện ra dị thường.
Đáng sợ hơn là, không biết hắn dùng cách gì, vậy mà lại khiến cho phân thân không thể phản kháng và giấu diếm, phun ra mọi suy nghĩ trong lòng.
Sau này khởi tử hồi sinh, trong chốc lát xé rách không gian, tìm đến bản tôn Lý Phàm.
Đủ loại thủ đoạn đều vượt xa sự hiểu biết của Lý Phàm.
“Thâu Thiên Hoán Nhật Quyết, bản tôn và phân thân hoàn toàn thành hai người không liên quan đến nhau.”
“Rốt cuộc tại sao hắn xác định được thân phận của ta?”
“Thiên Huyền Kính là căn cơ của Vạn Tiên Minh, cần phải đảm bảo an toàn cho nó.”
“Khi gia nhập Vạn Tiên Minh, Thiên Huyền Kính từng nói rằng tu hành trong không gian kính, hoàn toàn không cần lo lắng bị tập kích.”
“Nhưng Thiên Y này lại có thể xâm nhập vào không gian tu luyện của ta, mà Thiên Huyền Kính lại không hề có phản ứng gì.”
“Lúc Thiên Huyền Kính giới thiệu hắn, đến cả danh tính cũng không có.”
“Rốt cuộc vị lão giả này có thân phận gì?”
Lý Phàm càng nghĩ càng cảm thấy khó mà tin được.
Đồng thời trong lòng hắn cũng dâng lên nỗi sợ hãi vô cùng.
Nếu như không phải hắn làm việc cẩn thận, biết thực lực của lão giả này đáng sợ nên luôn dùng phân thân để tiếp xúc.
Nếu như không phải hắn phát hiện ra điều không ổn, không hề do dự mà trực tiếp phát động ‘Hoàn Chân’.
Nếu không phải ‘Hoàn Chân’ tích lũy một ít tiến độ nạp năng lượng, tự động phát huy hiệu ứng hộ thể.
Chỉ sợ lần này hắn sẽ gặp nguy hiểm.
Rơi vào trong tay lão giả thần bí khó lường, mọi bí mật khó mà giữ lại được, cuối cùng khó thoát khỏi cái chết.
“Tu Tiên giới này quá hiểm ác, ngay cả ta mang dị bảo như ‘Hoàn Chân’ trên người mà cũng gặp khó khăn liên tục. Chỉ cần không cẩn thận một chút thì sẽ hỏng hết mọi thứ.” Trong lòng Lý Phàm không khỏi lạnh lẽo.
Sau khi hoảng sợ, Lý Phàm cũng tự kiểm điểm lại bản thân.
Từ khi vào Tu Tiên giới đến này, dưới sự trợ giúp của ‘Hoàn Chân’, con đường tu hành của hắn cũng không quá gian nan.
Lần trước chạy trốn theo thủ hạ Hợp Đạo càng làm cho Lý Phàm dần có lòng ‘khinh thường anh hùng thiên hạ’.
Suy nghĩ kỹ càng lại, những đại năng đi theo ‘thời đại đại kiếp’, ‘thời đại đại ôn dịch’, ‘thời đại hắc ám’, tồn tại đến bây giờ.
Làm sao có thể là nhân vật đơn giản chứ?
Bản thân mang bí mật ‘Hoàn Chân’, không lọt vào tầm mắt của đại năng thì tốt.
Nếu tu vi thấp, còn không biết sống chết lắc lư trước mặt bọn họ thì đúng là đi vào chỗ chết.
“Sau này còn cần cẩn thận hơn.” Lý Phàm thầm thở dài nói.
“Vân Thủy Đồ Lục với mười vạn độ cống hiến này, không cần cũng được.”
Sau khi tổng kết sâu sắc lại, tâm tư hơi bình phục, Lý Phàm chợt nhớ đến Thiên Y Tiên Kinh đã từng nhìn thấy qua.