Người này chính là Thanh Mộc Hóa Sinh chân quân.
Từ vụ nhà cái đứng phía sau màn sóng gió cỏ Linh Vụ lúc trước, đời này biến thành người nhập cuộc.
Thanh Mộc Hóa Sinh chân quân cũng tổn thất nặng nề.
Hơn nữa động thiên thuộc tính Mộc cũng bị đưa ra ngoài ánh sáng. Công việc trồng linh dược mà Thanh Mộc dựa vào để sinh sống cũng nhận đả kích lớn.
Thu nhập ít dần lại ít dần.
Thanh Mộc cực kỳ bất đắc dĩ, chỉ có thể thay đổi công việc của mình.
Dù sao hắn cũng là chân quân Nguyên Anh, các loại nhiệm vụ đều có thể nhận.
Mấy năm qua, trải qua đủ lại thử nghiệm, Thanh Mộc lại thật sự tìm được một con đường kiếm điểm cống hiến tương đối nhẹ nhàng.
Đó chính là mua đi bán lại.
Đi xa thương hội Vạn Pháp châu Cửu Sơn, mua một vài vật liệu. Sau đó lén mang tới biển Tùng Vân bán, kiếm tiền chênh lệch.
Qua lại một chuyến, thu hoạch tương đối khá.
Tuy nói châu Cửu Sơn hỗn loạn, năng lực cai trị Vạn Tiên Minh yếu kém, lúc nào cũng có thể bị tập kích nguy hiểm.
Vốn dĩ thực lực Nguyên Anh kỳ của hắn, tự vệ không thành vấn đề.
Cứ như vậy, Thanh Mộc nếm được ngon ngọt, nắm chắc nguyên tắc kiềm nhiều một chút là thêm một chút, lại bắt đầu dẫn đội làm ăn.
Chỉ cần giao nộp được điểm cống hiến nhất định, là có thể gia nhập vào đội ngũ của Thanh Mộc, dọc đường đi nhận được sự bảo vệ của Thanh Mộc.
Trúc Cơ một ngàn, Kim Đan sáu trăm.
Một chuyến Thanh Mộc cũng có thể kiếm được gần hai vạn điểm cống hiến.
Sau khi Lý Phàm sảng khoái nộp điểm cống hiến, lập tức đi theo đội ngũ lên đường.
Vì nguyên nhân tiêu hao quá nhiều, mọi người không lựa chọn sử dụng phương thức truyền tống trực tiếp qua châu,
Mà truyền tống tới vùng sát biên giới biển Tùng Vân trước, vào nội cảnh châu Thạch Lâm trước.
Sau đó lại thông qua trong truyền tống trận bên trong thành Thạch Lâm dịch chuyển tới thành Huyền Thạch gần châu Cửu Sơn.
Sau đó từ thành Huyền Thạch, bay thẳng tới châu Cửu Sơn.
Châu Cửu Sơn, được gọi theo chín dãy núi trải dài không dứt.
Mỗi một dãy núi, đều cao vút như tường thành, vắt ngang trên mặt đất.
Hơn nữa, chín dãy núi này, đều có huyền diệu.
Tu sĩ dưới Nguyên Anh, không tu thành động thiên pháp vực, thì không có cách nào bay qua núi.
Chỉ có thể giống như người bình thường, băng qua đường giữa núi.
Mỗi năm đều có tu sĩ không tin tà quái, hòng muốn bay qua Cửu Sơn, trực tiếp ngã chết ở trên vách núi.
Mà chỗ của thương hội Vạn Pháp, đang nằm ở dãy núi cuối cùng của Cửu Sơn, núi Thiên Trường.
Phân thân Lý Phàm đi theo đội ngũ, xuất phát về phía mục tiêu.
Mà bản tôn bên này, sau ba tháng tu hành, cũng đột nhiên tỉnh lại từ trong bế quan.
Bởi vì hắn cảm nhận được Diệp Phi Bằng trên hoang đảo, bắt đầu rục rịch hành động.
Tầm mắt chuyển lên trên hoang đảo.
Chỉ thấy Diệp Phi Bằng trốn ở một bên, nhìn Tiêu Hằng đang tu luyện sát chiêu ‘Thủy Long Ngâm’.
Cảnh tượng hoành tráng trăm ngàn Thủy Long đồng loạt bay lượn, khiến cho Diệp Phi Bằng nhìn mà thèm.
“Tuy nói công pháp ta tu luyện, Thương Hải Đạp Lãng, bên trong cũng có một chiêu ‘Đạp Lãng Vấn Thiên’, uy lực không tầm thường. Nhưng thế nào cũng không khí phách bằng chiêu này của Tiêu Hằng. Hiệu quả thực chiến hình như cũng kém hơn một chút.”
Con ngươi Diệp Phi Bằng chuyển động, âm thầm suy nghĩ.
“Không được, công pháp không bằng Tiêu Hằng, thiên phú tu luyện cũng không bằng.”
“Tiếp tục như vậy, thật sự sẽ kéo ra khoảng cách triệt để rồi.”
“Tính toán một chút, hình như thời gian Trương Hạo Ba nhận được cơ duyên cũng sắp đến rồi...”
Diệp Phi Bằng lập tức đưa ra quyết định.
Thừa dịp Tiêu Hằng chìm đắm trong tu luyện, một mình Diệp Phi Bằng lặng lẽ rời khỏi hoang đảo.
Bay về phía đảo Lưu Ly theo trong trí nhớ.
Lý Phàm khẽ mỉm cười, thông qua truyền tống trận, đi tới đảo Lưu Ly trước một bước.
Vì bảo đảm hướng đi nằm trong khống chế của hắn, Lý Phàm vẫn cần tự mình xuất hiện.
Bảy ngày sau.
Trương Hạo Ba vẫn chỉ là một người bình thường, suất lĩnh lấy hiệu Thương Viễn, bắt đầu hành trình ra biển đánh cá.
Hiển nhiên Trương Hạo Ba sẽ không nhận thấy được, trên đỉnh đầu vẫn luôn có một đôi mắt, theo dõi hắn chặt chẽ.
Mà Diệp Phi Bằng đang theo dõi Trương Hạo Ba, cũng không phát hiện, ở chỗ xa hơn, có một đôi mắt khác đang nhìn bọn họ.
Trên hiệu Thương Viễn, vẻ mặt Trương Hạo Ba có chút hoảng hốt.
Đánh giá vùng biển xung quanh, một loại cảm giác quen thuộc không hiểu sao đột nhiên nổi lên trong lòng.
Đột nhiên, hắn phát hiện phía trước có một bãi đá ngầm thoạt nhìn có chút quen mắt.
Tinh thần chấn động, ra lệnh thuộc hạ thả neo thuyền, dừng thuyền ở chỗ này.
Sau đó dựa vào khả năng bơi lội tốt, lao thẳng vào trong biển.
Đáy biển chỗ này không tính là sâu, Trương Hạo Ba dựa vào dự cảm trong lòng, tìm kiếm xung quanh.
Không lâu sau, một bộ xương khô an giấc dưới đáy biển hấp dẫn sự chú ý của hắn.
Trở lại mặt nước, lấy hơi.
Chờ lúc hắn trở lại đáy nước một lần nữa, muốn tìm hiểu tới cùng.
Trương Hạo Ba lại ngỡ ngàng phát hiện, bộ xương khô vừa mới ở đây, lại đột nhiên biến mất.
Hắn không nhìn thấy, cách đó không xa, Diệp Phi Bằng kích động cầm bộ xương khô, lấy ngọc giản trong ngực ra.
Cẩn thận đọc.
“Kinh thiên nhất chưởng, phúc thủ hóa Thương Hải...”
“Sinh linh vạn vật, đều có ý thức.”
“Biển Tùng Vân cũng là như vậy...”
“Thì ra là vậy, thì ra là vậy...”
Trong mắt Diệp Phi Bằng hiện lên một tia rõ ràng.