“Khó trách đời đầu tiên, cái tên phàm trần Trương Hạo Ba không có chút căn cơ nào, chỉ dùng mười mấy năm, đã tu thành Kim Đan.”
“Khó trách hắn chỉ là một tu sĩ Kim Đan, lại có thể điều động cả lực lượng biển Tùng Vân, đánh ra Tùng Vân nhị thập bát kiếm kinh thiên động địa.”
Ánh mắt Diệp Phi Bằng lộ ra vẻ bừng tỉnh.
Căn cứ vào nội dung ghi chép trong ngọc giản, thi hài này, khi còn sống là một vị tu sĩ tinh thông thuật cảm ứng khí cơ thiên địa..
Tuy tu vi người này chỉ là Trúc Cơ, nhưng dưới cơ duyên xảo hợp, từng phát hiện một bí mật kinh người ở bên trong di tích nào đó tại biển Tùng Vân.
Biển Tùng Vân mênh mông bát ngát này, vậy mà được hình thành dưới một chưởng của một vị đại năng thượng cổ.
Vị tu sĩ này hao phí thời gian mười mấy năm, khai tác địa tầng Viễn Cổ, quan sát dấu vết chưởng ấn, rốt cuộc ngộ ra được một thần thông.
Phúc Hải Thần Chưởng.
Không chỉ có như thế, hàng năm trong quá trình cảm ngộ khí cơ thiên địa, vị tu sĩ này lại càng hoài nghi. Khả năng biển Tùng Vân vì một chưởng kinh thế này, trải qua năm tháng dài đằng đẵng đã tự hình thành ý thức của mình.
Đáng tiếc không đợi được tới khi hắn tự xác nhận, trong một lần cảm ngộ thiên địa, tẩu hoả nhập ma mà chết rồi.
Trước khi chết, chỉ kịp ghi chép đoạn thông tin này vào trong ngọc giản, để lại cho người hữu duyên.
Sau đó tiếc nuối biến mất.
So sánh nội dung trong ngọc giản này cùng với kiến thức đời trước, sau một hồi xác mình, rốt cuộc Diệp Phi Bằng hiểu rồi.
“Trời muốn đốt biển, nhưng biển lại không phục.”
“Xích Viêm chính là người chấp hành thiên ý, mà Trương Hạo Ba chính là người chấp hành ý chí của biển Tùng Vân.”
“Có lẽ chỉ dựa vào bản thân Trương Hạo Ba, không phải là đối thủ của Xích Viêm.”
“Bản thân Trương Hạo Ba cũng biết điều này. Cho nên hắn chăn gió Lăng Vạn Tiên, nhân cơ hội này gặp được Hồng Hi tiên quân đảo Vạn Tiên.”
“Tiết lộ tin tức Xích Viêm đốt biển vài năm sau ra trước.”
“Sức hấp dẫn của hồn phách thiên địa, đối với tu sĩ Hoá Thần có thể nói là khó mà cản nổi.”
“Cho nên năm vị tiên quân Hóa Thần cùng ra tay, một vị Hợp Đạo tiên tôn áp trận. Đội hình không lồ như thế, tính toán càng kỹ lưỡng.”
“Lại không nghĩ tới, cuối cùng lại bị một tên tu sĩ Kim Đan trộm mất đào.”
“Tu sĩ Kim Đan, đùa giỡn chúng cường giả đảo Vạn Tiên trong lòng bàn tay.”
“Hay, hay!”
Diệp Phi Bằng không khỏi tán thưởng.
Sau đó trong ánh mắt tràn ngập tham lam: “Đáng tiếc đời này, lại tiện nghi cho ta!”
Một chưởng đánh nát bộ xương khô và ngọc giản, khí thế Diệp Phi Bằng đột nhiên thay đổi.
“Xem ra, nhân tố quyết định đời này, là làm như thế nào để ý chí của biển Tùng Vân chú ý.”
“Nghe nói lúc Trương Hạo Ba kia tu luyện, hàng năm đều làm bạn với Phong Tai. Từ lúc mới bắt đầu Truy Phong, đến Trảm Phong, rồi cuối cùng đến Mục Phong.”
“Trong quá trình này, hắn trở nên mạnh mẽ từng bước một. Tất nhiên là vì chống lại Phong Tai, mà dẫn tới sự chú ý của biển Tùng Vân.”
“Diệp Phi Bằng ta đương nhiên có thể noi theo.”
...
Diệp Phi Bằng tâm tâm niệm niệm muốn dẫn động ý thức biển Tùng Vân.
Số phận như sương trắng kia, đang tự mình xoay tròn điên cuồng.
Dường như có thứ gì từ bên ngoài hấp dẫn vòng xoáy này, sương trắng chậm rãi có sắc thái khác thường.
Vận chuyển ‘Thâu Thiên Hoán Nhật quyết’, xem toàn bộ vào trong mắt, Lý Phàm không khỏi gật đầu.
“Không hổ là xoay chuyển cùng mênh, nhất biến sinh bách biến.”
“Nhanh như vậy đã bắt đầu cất cánh, không uống phí một hồi sắp xếp cực khổ của ta.”
Lúc này kỳ vật Trúc Cơ đã biến thành Thương Hải châu của Lý Phàm, còn có thể mơ hồ cảm giác được.
Vùng biển xung quanh Diệp Phi Bằng, sôi sục gấp mấy lần so với các khu vực bình thường.
Loại chênh lệch này vô cùng nhỏ bé, sợ là tu sĩ đại năng thực lực cao thâm cũng chưa chắc có thể cảm nhận được.
Chỉ có người mang đồng tông đồng nguyên Thương Hải châu, Lý Phàm mới có thể mơ hồ phát hiện được.
“Kế hoạch đã bắt đầu đi vào nề nếp. Tiếp theo, nhìn xem tên mập này phát triển như nào.”
Lý Phàm chăm chú nhìn vẻ mặt không ngừng biến hóa, không biết đang suy nghĩ điều gì của Diệp Phi Bằng, khẽ mỉm cười.
Thần thức quét qua mặt biển, Trương Hạo Ba đứng ở mũi thuyền hiệu Thương Viễn, vẻ mặt vô cùng hoang mang.
Lý Phàm âm thầm suy tính: “Tuy đời này không trông cậy vào Trương Hạo Ba đi quấy nhiễu thế cục, nhưng dù sao thiên phú của hắn không tầm thường. Không gia nhập Phục Tiên thật sự đáng tiếc.”
“Ừm, đợi phân thân trở về từ châu Cửu Sơn, có thể bảo Tiêu Hằng đi một chuyến.”
Lý Phàm lặng lẽ trờ lại Thiên Huyền Kính, theo thường lệ xem xét chiến tích ngồi luận đạo của Chương Thiên Mạch.
Đã tăng tới ba mươi sáu thắng, sáu hoà.
Vẫn chưa có phương pháp phá giải tử đan niết bàn kia.
Mấy trận kia, toàn bộ đều dựa vào chiến lực mạnh mẽ, mới có thể đánh với Chương Thiên Mạch bất phân thắng bại.
Nhưng Lý Phàm lại không có cách nào bắt chước.
Dù sao cũng không vội, hắn có chính là thời gian.
Kích phát Hoá Thần Đạo, Lý Phàm lại bắt đầu tiếp tục tu hành cùng học tập trận pháp.
...
Châu Cửu Sơn.
Trước núi Thiên Trường.
Đoàn người phân thân Lý Phàm, trải qua thời gian hơn nửa năm lặn lội đường xa, cuối cùng cũng đạt được mục đích.
Cho dù Thanh Mộc thân là chân quân Nguyên Anh, lúc này trên mặt cũng đầy vẻ mỏi mệt.
Rốt cuộc Lý Phàm cũng có thể tự trải nghiệm, một châu của Huyền Hoàng giới, rốt cuộc rộng lớn tới mức nào.
Không có truyền tống trận rải rác các nơi, muốn từ một chỗ bay tới một chỗ khác, tu sĩ Trúc Cơ cần phải bay ít nhất năm, sáu tháng.