Đây là dưới tình huống mọi chuyện thuận lợi, không có bất kỳ nguy hiểm gì.
Trên thực tế, dọc theo con đường này, không thể nào bình yên được.
Nửa năm đi đường, trong quá trình trò chuyện cùng mọi người, Lý Phàm cũng đại khái hiểu được tình huống cụ thể của châu Cửu Sơn này.
Chín dãy núi của châu Cửu Sơn, tương truyên hình thành từ thời kỳ thượng cổ, sau khi dị thú nào đó tử vong, chín đường kinh mạch trong cơ thể biến thành.
Chín dãy núi vắt ngang cả vùng đất, chứa huyền diệu, rồi lại hoà làm một thể với nhau.
Giống như tạo thành một thế trận vô cùng khổng lồ.
Chịu ảnh hưởng của nó, pháp trận truyền tống cực kỳ không ổn định.
Sau khi được xây dựng không lâu, thì có khả năng trực tiếp nổ tung.
Cũng có khả năng khiến cho toạ độ mục tiêu của truyền tống trận phát sinh đột biến, truyền tống tới một nơi hoàn toàn xa lạ khác.
Thậm chí từng có một tu sĩ xui xẻo, ôm may mắn trong lòng, muốn sử dụng thử truyền tống trận.
Kết quả trực tiếp bị truyền tống ra khỏi Huyền Hoàng giới, không thể trở lại.
Chính là vì lý do này, sau khi Vạn Tiên Minh chiếm đóng châu Cửu Sơn, cảm thấy phí quản lý tiêu tốn quá lớn.
Mà lại so sánh sự cằn cỗi trong đó, không có vật tư gì quý giá.
Dứt khoát bỏ luôn phần lớn phương pháp xây dựng trấn thủ thành trì.
Chỉ xây dựng chín toà thành dọc trên chín dãy núi, phải người trông coi.
Mà ở giữa chín dãy núi này đều là đồng bằng, còn lại là rồng rắn lẫn lộn, hội tụ đủ loại nhân vật không phân tốt xấu.
Trong đó có thế lực bản thổ của châu Cửu Sơn, cũng có phe phái bên ngoài được Ngũ Lão hội âm thầm ủng hộ.
Đoàn người Lý Phàm, trên cơ bản đều là thành viên thể chế bên trong Vạn Tiên Minh.
Lại có Thanh Mộc chân quân, một tu sĩ Nguyên Anh áp trận, vậy nên những người này có chút thu liễm.
Dọc đường cũng chỉ gặp phải bảy, tám lần tập kích mà thôi.
Đều bị đẩy lùi thuận lợi.
Nghe nói nếu như tu sĩ bình thường tuỳ tiện xông vào bên trong châu Cửu Sơn này, đã sớm bị lột da rút xương, vét sạch sẽ rồi.
Đối với hiện trạng hỗn loạn này, Vạn Tiên Minh cũng lười quản.
Hiển nhiên trong chuyện này có nguyên nhân sâu xa.
Vì là lãnh địa tiếp giáp Ngũ Lão hội, châu Cửu Sơn được coi là tiền tuyến chiến tranh chính thức.
Quyền sở hữu ở trong mấy nghìn năm chiến tranh, đã trao tay mấy lần.
Thay vì hao tổn tâm tư xây dựng, cuối cùng lại thành của người khác.
Không bằng cứ để cho nó hỗn loạn như vậy, trở thành dải đất hoà hoãn khi bai bên giao chiến.
Chính vì suy nghĩ tâm linh tương thông này của Vạn Tiên Minh và Ngũ Lão hội, lúc này mới tạo nên sự tồn tại của ‘Nơi ngoài pháp luật’ này cho châu Cửu Sơn.
Trước núi Thiên Trường, Thanh Mộc chân quân bày ra thân phận.
Sau chốc lát, tiến vào Thiên Trường Sơn thành, lúc này mọi người mới đồng loạt thở ra một hơi, thả lỏng thần kinh căng thẳng.
Sự mỏi mệt chiếm cứ linh hồn.
Mọi người nhao nhao quyết định, trước tiên vào trong thành nghỉ ngơi một chút.
Lý Phàm cũng cảm thấy không tệ, dù sao cũng chỉ là một phân thân, chết cũng không có tổn thất gì quá lớn.
Không thấy mệt mỏi, hắn quyết định đi dạo ở bên trong Thiên Trường Sơn thành.
Thiên Trường Sơn thành dựa núi mà xây, bố cục kiến trúc cùng với những Thiên thành khác có sự khác biệt rất lớn.
Từ trên xuống dưới chia làm chín tầng xen lẫn vào nhau.
Truyền Pháp tiên tôn đứng sừng sững ở tầng cao nhất, mắt nhìn xuống chúng sinh.
Tầng tiếp theo, thì là Diễn Võ đường, Thiên Cơ đường cùng với kiến trúc từ phía chính phủ Vạn Tiên Minh.
Lại xuống một tầng, chính là một đường ranh giới rõ ràng, đó là trung tâm đại trận hộ thành.
Mà mấy tầng dưới cùng, thì lộ ra vẻ hỗn độn mất trật tự.
Các loại cửa hàng, nhà ở rải rác.
Nhìn về phía xa Thiên Trường Sơn thành, Lý Phàm đột nhiên sinh ra một loại cảm giác, ba tầng bên trên sơn thành là trực tiếp bay tới, đáp lên trên núi.
So sánh với quang cảnh của mấy tầng kiến trúc khác, lộ ra sự không hoà hợp.
Mà thành trì bên trong châu Cửu Sơn, so sánh với những nơi khác, điểm khác biệt lớn nhất chính là bên trong thành không có sự tồn tại của Thiên Huyền Kính.
Trước khi đến, Lý Phàm cũng đã biết, có lẽ là suy nghĩ cho sự an toàn, bên trong châu Cửu Sơn này, đồng loạt không trang bị Thiên Huyền Kính.
Nếu như giao dịch song phương cũng không thể mang theo Thiên Huyền Tiểu Kính bên người, như vật thì cũng chỉ có thể dùng linh thạch để thanh toán giao dịch.
Chuyến này phân tới là để mua công pháp.
Hỏi người đi đường một hồi, rất nhanh Lý Phàm đã đi tới tầng thứ sáu của thương hội Vạn Pháp.
Một toà tiểu lâu không hề thu hút, nếu không phải cờ xí tung bay trước cửa, thêu một chữ Vạn vô cùng quen thuộc.
Lý Phàm gần như cho rằng đã tới nhầm nơi.
Ở cửa cũng không có ai tiếp đãi, sau khi Lý Phàm đi vào, ánh sáng đột nhiên thay đổi.
Lúc này mới phát hiện bên trong tiểu lâu có một động thiên khác.
Có tiếng ồn ào truyền tới từ phía sau, đập vào mắt đều là dòng người hối hả.
Giống như đi tới một phiên chợ náo nhiệt, rất nhiều tu sĩ bày quán ở nơi này.
Hơi quan sát trong chốc lát, Lý Phàm phát hiện, chỗ đám người tụ tập, bị mấy cây cờ xí ngăn chia rõ ràng.
Trên lá cờ lần lượt viết “Khí”, “Trận”, “Đan”, “Phù”, “Sách”, “Tạp”.
Mà ở trung tâm phiên chợ giao dịch, một toà nhà cao tầng vững vàng sừng sững.
Trung tâm cao lầu treo một tấm bảng hiệu, bên trên viết một chữ “Pháp” rõ ràng.
Lý Phàm xuyên qua dòng người chen chúc, đi tới Vạn Pháp lâu.
Bên trong cao lầu thỉnh thoảng có tu sĩ ra ra vào vào, lộ ra vẻ vô cùng bận rộn.