Với vẻ mặt không vui, Diệp Phi Bằng tránh mọi người và một mình đến bờ biển, nhìn biển rộng mênh mông và thầm tính toán nhỏ.
“Khỉ gió, nếu cứ tiếp tục thế này thì đừng nói là Tiêu Hằng mà ngay cả Tô tiểu muội cũng sẽ mạnh hơn ta.”
“Còn có cả Trương Hạo Ba đó nữa.”
“Hắn không hổ là nhân vật Hợp Đạo kiếp trước, vốn cho rằng sau khi bị ta chiếm lấy khí vận thì hắn sẽ trở thành một phàm nhân.”
“Không ngờ rằng lúc đó tiếp cận hắn lại thu hút sự chú ý của lão đầu lâu bất tử để hắn lại lần nữa bước vào con đường tu tiên.”
“Hừ, sớm biết như vậy thì lúc trước ta nên ác độc hơn chút, trực tiếp làm thịt hắn luôn.”
“Cũng không cần đến bây giờ trong lòng lại cảm thấy dao động không thể kiểm soát mỗi khi nhìn thấy hắn ta.”
“Có điều, cũng may kiếp này ngươi không có duyên với bảo bối này rồi.”
Diệp Phi Bằng vô thức đưa tay lên sờ ngực mình.
Ở đó, một giọt nước trong suốt màu lam nhạt đang không ngừng trợ giúp hắn hấp thụ linh lực thuộc tính nước tinh khiết xung quanh và nâng cao tu vi của hắn.
Đương nhiên, Diệp Phi Bằng biết giọt nước màu xanh này chính là Thiên Hải châu.
Kiếp trước nhờ sự trợ giúp của nó mà Trương Hạo Ba đã có thể từ Kim Đan kỳ giết được Xích Viêm và thành công lên Hợp Đạo kỳ.
Kiếp này Diệp Phi Bằng bắt chước Trương Hạo Ba, hắn không ngừng truy đuổi hóa giải nạn bão và cố gắng thu hút sự chú ý của biển Tùng Vân.
Sau những nỗ lực không ngừng nghỉ, cuối cùng hă đã thành công.
Nhưng hắn không thể nào vui vẻ được cả.
“Có sự giúp đỡ của bảo bối, vậy mà tốc độ tu luyện của ta lại không thể sánh bằng mấy tên biến thái ở trên đảo. Chẳng lẽ, Diệp Phi Bằng ta thực sự không thể chịu nổi ư?”
Tên mập càng nghĩ càng tức giận, hắn không khỏi lâm vào sự hoài nghi của bản thân.
Một lúc sau, hắn hít một hơi thật sâu rồi tự an ủi: “Bình tĩnh, ngươi phải bình tĩnh.”
“Tốc độ tu luyện chậm một chút thì thế nào, ưu thế lớn nhất của ta chính là biết trước mọi thứ của một người trùng sinh.”
Diệp Phi Bằng ngẩng đầu nhìn bầu trời xa xôi, đôi mắt chợt lóe lên ý nghĩ.
“Kiếm ý Thiên Sát…”
“Những lời nhắc nhở về dự cảm gần đây đến từ Thiên Hải châu gần đây hẳn là có liên quan đến việc này.”
“Nhưng trong lòng ta cảm thấy nơi đó cực kỳ nguy hiểm, rề rà mãi mới bất đắc dĩ hạ quyết tâm tìm tòi thực hư…”
“Không thể như vậy được!”
Trong mắt Diệp Phi Bằng lộ ra vẻ quả quyết.
“Trên con đường tu hành vốn không thể có một chút phong hiểm nào được.”
“Nếu một chút dũng khí này mà ta cũng không có thì làm sao có thể mưu đồ Hợp Đạo trong tương lai?”
Diệp Phi Bằng giống như một bóng ma, hắn thể hiện tốc độ cực kỳ không tương xứng với kích thước của mình cứ thế lướt sóng cưỡi gió mà đi.
Trong nháy mắt, hắn liền rời khỏi đảo hoang.
Biển Tùng Vân.
Nơi Thanh Phong khốn kiếm.
Tên mập Diệp Phi Bằng nheo mắt, ngẩng đầu nhìn về phía bí cảnh giữa không trung nhưng trên mặt hắn lại lộ ra vẻ do dự.
Mặc dù giọt nước màu xanh bên trong ngực không ngừng truyền đến rung động, tựa như đang thúc giục hắn mau chóng tới trước.
Nhưng sự đáo lâm đầu, Diệp Phi Bằng lại đánh trống lui quân.
“Kiếm Thiên Sát nghe có vẻ rất lợi hại, chắc hẳn ở đây cũng hung hiểm dị thường như vậy…”
“Tình hình vẫn chưa rõ, mặc dù ta có Thương Hải châu hộ thể nhưng cũng không dám đảm bảo sẽ an toàn tuyệt đối.”
“Lần này nếu như lại chết nữa thì chỉ e rằng ta sẽ chết thật.”
Thần sắc tên mập bất định, trong lòng vô cùng rối ren.
Sau khi nấn ná như thế một lúc lâu, hắn nghĩ nếu cứ đợi lâu hơn nữa có thể sẽ thu hút sự chú ý của tu sĩ đi ngang qua.
Thế là Diệp Phi Bằng nhắm chặt mắt, nghiến răng nghiến lợi xông vào bên trong.
Lam quang mộng ảo xuất hiện kịp thời trên người hắn, với sự trợ lực của biển Tùng Vân, sau một lúc hắn đã thành công tiến vào không gian kỳ dị kia.
Bóng dáng màu xanh trong suốt đang đứng yên lặng.
Trong tay hắn cầm một chiếc lồng giam có ánh sáng màu xanh.
Chuôi kiếm Thiên Sát màu đen nhánh giống như một hung thú gặp nạn không ngừng vùng vẫy để trốn thoát.
“Đây là…”
Ánh mắt Diệp Phi Bằng dừng lại trên chuôi kiếm Thiên Sát trong giây lát, sau đó ánh mắt hắn không tự chủ mà nhìn về phía Thanh Phong.
“Thiên địa chi phách?!”
Đôi mắt của tên mập trong nháy mắt trở nên đỏ như máu, khuôn mặt đầy vẻ hung tợn.
Nếu không phải quanh người có ánh sáng xanh giữ cho hắn còn một tia lý trí thì chỉ sợ là một giây tiếp theo hắn sẽ liều mạng lao về phía Thanh Phong.
Hắn dùng hết khí lực toàn thân để cúi đầu xuống.
Khi Diệp Phi Bằng đang dần hồi phục lại trạng thái bình thường thì lúc này trên mặt hắn đầy vẻ khiếp sợ: “Thiên địa chi phách quả nhiên là một đạo thiên địa chi phách!”
“Chuôi kiếm Thiên Sát này có thể cùng nhau chống lại Ngài rõ ràng là ở cảnh giới Hợp Đạo.”
“Nhị tôn Hợp Đạo đại năng…”
“Chỉ cần hơi không chú ý là sẽ dẫn đến thân tử đạo tiêu.”
“Nguy hiểm, quá nguy hiểm…”
Sắc mặt của Diệp Phi Bằng dần dần trở nên trắng bệch, trong đầu đều bị chiếm lĩnh bởi sự sợ hãi nên hắn không có ý định quan sát hay lĩnh ngộ gì nữa.
Chỉ cần ở lại đây lâu hơn một giây thì sẽ càng cảm thấy nguy cơ bỏ mạng tăng lên gấp bội.
Sau khi tỉnh táo, Diệp Phi Bằng không làm gì cả mà chỉ ngơ ngác đứng đó.
Không lâu sau, hắn không còn chịu đựng được nỗi sợ hãi trong lòng cũng như chạy trốn ra khỏi nơi Thanh Phong khốn kiếm này nữa.
Hắn dùng toàn bộ sức lực, bay thẳng một hướng ra xa với tốc độ cực nhanh.