Hắn cứ bay mãi cho đến khi nỗi sợ hãi trong lòng hoàn toàn tan biến rồi mới dừng lại.
Nhưng sau đó, Diệp Phi Bằng lại đột nhiên cảm thấy hối hận.
Với vẻ mặt không cam lòng, hắn hận không thể cho mình một cái bạt tai.
Thế là, hắn lặng lẽ quay về.
Bên ngoài không gian thần bí, Diệp Phi Bằng do dự tiến về phía trước.
Sau khi suy nghĩ hồi lâu, tên mập đã hiểu rõ điều gì là đức hạnh trong lòng hắn.
“Cho dù ta có xông vào đó một lần nữa thì cũng chưa chắc giữ được bình tĩnh trước uy thế của nhị tôn Hợp Đạo đại năng đó.”
“Huống hồ, ở đây quả thực quá nguy hiểm.”
“Nhưng ta không thể dễ dàng từ bỏ cơ duyên ở đây…”
Một lúc sau, Diệp Phi Bằng lại lóe lên ý nghĩ.
Hắn hồi tưởng lại thời điểm Thanh Phong và chuôi kiếm giao chiến, thỉnh thoảng lại có những tia sáng xanh bay tứ tán ra xung quanh.
“Tia sáng xanh này dường như là nguồn gốc ban đầu của nạn bão ở biển Tùng Vân.”
“Đó là năng lượng nguyên bản thuần túy từ thiên địa chi phách.”
“Ta truy đuổi nạn bão đã mấy năm nên ta biết rõ nhất lực lượng hạo đãng trong thế gian này đáng sợ đến mức nào.”
“Nạn bão đều được hình thành từ những ánh sáng xanh này.”
“Mặc dù ta không thể nhìn thẳng vào nhị tôn Hợp Đạo này nhưng ta nghĩ vẫn có thể lĩnh ngộ được cơ duyên từ những ánh sáng xanh này.”
“Ánh sáng xanh có yếu có mạnh, nếu không được nữa thì ta có thể bắt đầu với những ánh sáng xanh yếu trước.”
Diệp Phi Bằng càng nghĩ thì lại càng cảm thấy có khả thi.
Sau khi hắn tự động viên và có được chút tự tin.
Một lần nữa, hắn lại xông vào không gian thần bí.
Lần này, Diệp Phi Bằng đã biết rõ nên hắn dùng mười hai phần nghị lực khống chế bản thân để không nhìn Thanh Phong và chuôi kiếm.
Thay vào đó, hắn nhìn chằm chằm vào những ánh sáng xanh thỉnh thoảng bay xuống bốn phía.
“Hừm, tia sáng này dường như có hơi mạnh, ta không có phúc để hấp thụ nó rồi.”
“Haizz, tia này cũng vậy. Thật đáng tiếc.”
…
Cứ như vậy, Diệp Phi Bằng trơ mắt nhìn từng tia từng tia ánh sáng xanh lần lượt biến mất trước mắt hắn.
Tuy nhiên, tên mập có tính cẩn thận tuyệt đối sẽ không bao giờ lựa chọn hành động nếu hắn không hoàn toàn nắm chắc.
Hắn kiên nhẫn chờ đợi.
Trong không gian thần bí, trận đối kháng giữa Thanh Phong và chuôi kiếm Thiên Sát dường như tồn tại vĩnh hằng.
Thời gian trôi qua dường như đã mất đi ý nghĩa.
Không biết đã mất bao lâu, cuối cùng Diệp Phi Bằng cũng tìm được đối tượng đi săn phù hợp.
Một tia sáng xanh ảm đạm hơn rất nhiều đang chậm rãi rơi xuống, không biết no rơi xuống đâu.
Diệp Phi Bằng lặng lẽ đi theo dưới sự yểm hộ của lam quang.
Trong không gian thần bí, hắn đã đi thẳng lên phía trên cùng của hải vực vô danh thuộc biển Tùng Vân.
Ánh sáng xanh từ từ biến đổi, hắn có thể nghe thấy loáng thoáng tiếng gió đang nghẹn ngào gào thét truyền đến.
Các tầng mây từ bốn phương tám hướng đang tụ tập lại, năng lượng khổng lồ đang âm thầm tích tụ.
Khi Diệp Phi bằng nhìn thấy tất cả những điều này thì hắn đã không thể kìm nén được sự tham lam trong mắt mình nữa.
Dưới sự thôi thúc của lam quang, hắn chợt cảm thấy một cảm giác hạnh phúc dâng trào trong lòng.
Hắn lập tức há cái miệng rộng ra và nuốt chửng ánh sáng xanh.
Ánh sáng xanh chiếu vào bụng hắn khiến bụng tên mập vặn vẹo và đung đưa mãnh liệt.
Như thể nó sẽ phát nổ bất cứ lúc nào.
Nhưng mà tên mập không thèm quan tâm một chút nào, thậm chí sau khi ăn nó hắn còn có chút lười biếng.
Thế là mắt hắn híp lại như thể vô cùng kiệt sức đến mức hắn có thể ngủ thiếp đi bất cứ lúc nào.
Trong Thiên Huyền Kính, Lý Phàm đang khổ tu thì dừng lại suy nghĩ một chút.
Dưới thiên địa thị giác, hắn phân ra một phần sự chú ý và nghiêm túc quan sát Diệp Phi Bằng.
Lý Phàm chỉ thấy sau khi Diệp Phi Bằng nuốt ánh sáng xanh, người vốn đang ở tu vi Luyện Khí hậu kỳ lại đang tăng tu vi một cách nhanh chóng.
Mà khí vận nguyên bản thuần trắng của hắn cũng bị nhiễm một chút màu xanh thuần túy và thần thánh kia.
Đồng thời, khi Diệp Phi Bằng không ngừng tiêu hóa lực lượng của ánh sáng xanh thì màu xanh cũng càng ngày càng đậm khiến màu trắng xung quanh dần dần bị tiêm nhiễm.
“Đúng là đứng ở đầu ngọn gió thì heo cũng có thể bay mà.”
“Tên mập này không chỉ đứng ở đầu ngọn gió mà còn nuốt trọn cả cơn gió.”
“Lần này, không biết hắn có thể bay cao được bao nhiêu.”
“Mệnh tùy vận chuyển, nhất biến bách biến…”
Lý Phàm lặng lẽ nhìn chăm chú Diệp Phi Bằng từ khi mặt trời mọc đến khi mặt trăng lặn xuống.
Sáu ngày trôi qua trong nháy mắt, cuối cùng cái bụng căng phồng của tên mập cũng co lại một phần.
Khi Diệp Phi Bằng mở mắt ra thì một tia ánh sáng xanh biến mất.
Sau khi hắn dò xét những thay đổi trên thân thể thì trên mặt hắn tràn ngập niềm vui khôn xiết.
Trước tiên, hắn thử nghiệm độn pháp đạp lãng lên mình.
Thân hình hắn đột nhiên vụt sáng và biến mất khỏi chỗ đó.
Chỉ sau mấy hơi thở hắn đã độn đến phía chân trời xa xa rồi.
“Tốc độ nhanh cũng phải gấp đôi so với tốc độ ban đầu của ta!”
“Trúc Cơ kỳ bình thường cũng không thể đuổi kịp ta được.”
“Lần này, ta hành động sẽ càng thêm an toàn!”
“Đồng thời, ta có một dự cảm rằng khi tu vi được nâng cao thì tốc độ của ta còn có thể cải thiện hơn nữa.”
“Đến lúc đó, ta thật không dám tưởng tượng nó sẽ đạt tới tình trạng kinh khủng cỡ nào.”