Sau khi hoàn tất thử nghiệm sự biến đổi của độn pháp tự thân thì Diệp Phi Bằng lại bắt đầu vui vẻ thử lĩnh ngộ cái khác.
Phong nhận, phong lao, phong bạo…
Sau khi xen lẫn chân ý của Thanh Phong thì hắn còn xa lắm mới có thể đạt được cường độ bản thân Thanh Phong.
Nhưng so sánh với uy năng các pháp thuật bình thường thì sức mạnh cũng đã tăng lên về mặt chất.
Trong mắt Lý Phàm, biểu hiện cụ thể là khi Diệp Phi Bằng lúc này đang ở cảnh giới Luyện Khí kỳ mà thi triển ra những pháp thuật này thì lực phá hoại gần như đã đạt tới Trúc Cơ trung kỳ.
Tuy nhiên, chân ý của Thanh Phong này cũng giống như lúc trước Trương Hạo Ba lĩnh ngộ kiếm ý Thiên Sát vậy.
Khó mà nói được ai mạnh ai yếu.
Nếu Lý Phàm lựa chọn thì hắn vẫn sẽ chọn kiếm ý Thiên Sát.
Xét cho cùng, về khả năng sát thương thì Thanh Phong vẫn yếu hơn kiếm Thiên Sát không chỉ một bậc.
Mặc khác, Lý Phàm hành động cẩn thận và hầu như không động thủ với người khác.
Nhưng một khi hắn động thủ thì chắc chắn sẽ tơi vào cục diện “Không phải ngươi chết thì là ta vong”.
Cho nên, Kiếm ý Thiên Sát thích hợp hơn chân ý Thanh Phong rất nhiều.
…
Sau khi diễn luyện xong và có sức mạnh tăng vọt, Diệp Phi Bằng không có quay trở lại đảo hoang để diễu võ giương oai.
Mà hắn lại lặng lẽ quay trở lại chỗ không gian thần bí kia.
Sau khi chờ đợi một khoảng thời gian, hắn lại theo sát tia sáng xanh yếu ớt khác và nuốt chửng lần nữa.
Đáng tiếc, nhìn vẻ mặt tiếc nuối của hắn thì có thể đoán được là hắn không thu hoạch được bao nhiêu.
Sau khi cảm thấy đã hết hi vọng, tên mập mới ung dung quay trở lại hòn đảo và khiêu chiến với Tiêu Hằng.
Không ngờ rằng chỉ mới đi một chuyến mà thực lực của Diệp Phi Bằng lại phát sinh biến hóa to lớn như vậy.
Tiêu Hằng không kịp phòng bị, cho dù hắn đã phát huy uy năng của Định Hải Thần Kiếm đến cực hạn và cầm cự gần nửa ngày trời thì vẫn thua trận.
Lần đầu tiên, Diệp Phi Bằng đánh bại được Tiêu Hằng liền đắc y cười ha ha, hắn vỗ vai Tiêu Hằng và ngâm nga một giai điệu rồi lúc lắc đầu rời đi.
Tiêu Hằng nhìn bóng lưng của Diệp Phi Bằng, ban đàu có chút kinh ngạc và không thể tin được.
Nhưng sau đó, vẻ mặt của hắn dần dần trở nên nghiêm túc.
Hắn không nói hai lời liền bắt đầu âm thầm tu luyện.
Dưới sự lôi kéo của hắn, bầu không khí trên đảo hoang vốn đang náo nhiệt dần dần trở nên trang nghiêm hơn một chút.
Đám người Tô tiểu muội và Trương Hạo Ba trước đây luôn đùa giỡn nay lại bớt chút tính hiếu động của mình mà bắt đầu chăm chỉ tu luyện.
“Tốt lắm, vẫn phải tạo đủ áp lực thì mới có đủ động lực.”
“Mặc dù tên mập không có gì đặc biệt nhưng tình cờ lại có thể đóng vai trò một con cá nheo.”
“Chỉ xét riêng về phương diện này thì khoản đầu tư của ta không lỗ.”
Lý Phàm nhìn thấy tất cả những điều này thì gật đầu tỏ vẻ rất hài lòng.
Đám trẻ đang nỗ lực tu hành, bản thân Lý Phàm cũng không thể lười biếng được.
Không chú ý đến đám trẻ, Lý Phàm lại chìm vào khổ tu.
Neo định vào giữa mười lăm năm.
Một tia hỏa lưu tinh thắp sáng bầu trời.
Sau đó, nó nhanh chóng vạch ngang bầu trời và biến mất.
Tất cả tu sĩ chứng kiến sự việc đều tự nhiên cảm thấy trong lòng hồi hộp khó tả.
Một vài tu sĩ muốn truy tìm tung tích của nó nhưng đều không thu hoạch được gì.
Hiện tại, Lý Phàm là người duy nhất trong cả Tu Tiên giới biết rằng hỏa lưu tinh này chính là Dược Vương đỉnh đã phá giới lúc đầu.
Nhưng bố cục của Tiêu Tu Viễn trong mấy năm qua đã dần bắt đầu có hiệu quả.
Nhiều tu sĩ chợt hồi tưởng lại lúc trước thỉnh thoảng họ cũng có nghe tin tức này nhưng chỉ coi đó là một trò đùa.
Dược Vương đỉnh sắp trở lại Huyền Hoàng giới.
Chỉ những người sở hữu tiểu Dược Vương đỉnh mới có thể vào trong đó.
Thế là, bọn họ không tử chủ được mà suy đoán.
“Chẳng lẽ, viên hỏa lưu tinh kia chính là Dược Vương đỉnh?”
Mặc dù hiện tại, đó chỉ là phỏng đoán vô căn cứ nhưng cũng không phải là trở ngại để bọn họ nghiệm chứng thêm.
Thế là, một số tu sĩ tinh thông một chút thuật thôi diễn đo lường tính toán, một phần là vì tò mò, một phần là do người khác nhờ vả.
Bắt đầu suy tính lai lịch của hỏa lưu tinh.
Tuy nhiên, có một điều mà tất cả mọi người đều không nghĩ tới chính là hỏa lưu tinh này dường như gắn liền một lực lượng thần bí.
Khiến tất cả các thuật thôi diễn tương quan đều mất hiệu lực.
Cứ như thể thiên cơ bị đảo loạn và rơi vào bên trong một vùng hỗn độn.
Nếu cưỡng ép thôi diễn thì không chỉ sẽ không đạt được kết quả mà ngược lại còn gặp phải nguy hiểm phản phệ.
Điều này thực sự đã khơi dậy sự tò mò của các tu sĩ.
Cho dù hỏa lưu tinh này không phải là Dược Vương đỉnh thì nhất định cũng ẩn chưa một bí mật to lớn.
Dưới sự thu hút của cơ duyên bí ẩn, vô sỗ tu sĩ đã hành động và bắt đầu tìm kiếm tung tích hỏa lưu tinh.
Ngày này, khi phân thân Lý Phàm đang thử nghiệm phương pháp khai phát nhân thể mật tàng trên chính thân thể mình trong Thiên Huyền Kính thì nhận được một tin nhắn cực kỳ hưng phấn từ Tiêu Tu Viễn.
“Bạo! Bạo rồi! Lâm Phàm đạo hữu, chỉ trong một đêm số người muốn trưng cầu ý kiến của ta về tiểu Dược Vương đỉnh đã tăng lên gấp mấy lần!”
“Hỏa lưu tinh này xuất hiện thật đúng lúc!”
“Ta đang sầu vì cho rằng các biện pháp trước đó đều không mấy hiệu quả!”
Lý Phàm ho nhẹ và hỏi: “Ngươi tận dụng tiểu đỉnh trong tay rồi ư?”