Cả hai người đều vừa mới thăng cấp không lâu và chưa thể khống chế chuẩn xác lực lượng của bản thân.
Sau khi chiến đấu một lúc lâu, hai người vẫn bất phân thắng bại.
Trận đấu buộc phải kết thúc với tỷ số hòa.
Tiêu Hằng thở dài, niềm vui trong lòng hắn vừa trỗi dậy giờ đã biến mất.
Diệp Phi Bằng vốn đang dương dương tự đắc cũng cảm thấy nguy cơ lần nữa.
Hắn không ở lại trên đảo hoang mà ra ngoài vừa tu hành vừa tìm kiếm cơ duyên dựa trên ký ức của kiếp trước.
Lý Phàm lại xem xét tình hình của mấy người còn lại.
Trong số đó, Tô tiểu muội là tiến bộ nhanh nhất và có tu vi cao nhất.
Tuy nàng vẫn chỉ là một đứa trẻ, mỗi ngày đều dành phần lớn thời gian để chơi đùa và không chủ động tu hành khắc khổ gì cả.
Nhưng điều đó đã làm nổi bật thiên phú của nàng thực sự rất giỏi, nàng đang ở tu vi Luyện Khí hậu kỳ và Lý Phàm tin rằng nàng không còn lâu nữa để đột phá đến cảnh giới Trúc Cơ kỳ.
Người tiếp theo là Trương Hạo Ba đã đạt tu vi Luyện Khí trung kỳ.
Tô Trường Ngọc và tỷ muội Ân gia đều đã gột sạch chướng khí trên người và chính thức dấn thân vào con đường tu Tiên.
Lý Phàm thỉnh thoảng cảm nhận được phản hồi tu vi dù ít dù nhiều tương ứng với từng người xuất hiện trong thể nội của mình.
Hắn giống như một lão nông dân cần cù chăm chỉ.
Khi nhìn thấy những cây rau hẹ xanh mơn mởn tranh nhau chen lấn từ trong đất chui ra và vui vẻ lớn lên.
Hắn như nhìn thấy những cánh đồng lúa mì vàng óng với những bông lúa mì nặng trĩu uốn cong thân mình trong vụ thu hoạch bội thu khi vào mùa.
Tâm tình vui sướng khi thu hoạch lộ rõ trên khuôn mặt hắn.
Trong niềm hân hoan, hắn chợt nhận ra điều gì đó và cảm thấy nhẹ nhõm.
Bình cảnh khốn khó kia tự động sụp đổ.
Phía trước không còn là quan ải nữa mà là một con đường bằng phẳng.
Chỉ cần “Thấy được thiên địa chi pháp” thì có thể ngưng kết được Kim Đan.
Không ngờ lần này lại diễn ra suôn sẻ như vậy khiến Lý Phàm không khỏi sinh ra một loại cảm giác thời cơ đã đến.
Nhưng cũng may, Lý Phàm vẫn vô cùng tỉnh táo.
Việc bản thân hắn ở cảnh giới Trúc Cơ hậu kỳ lâu như vậy, chủ yếu là do hắn muốn chuẩn bị thật kỹ mà thôi.
Huống hồ, hiện tại hắn chỉ là đột phá bình cảnh và vẫn còn một chặng đường dài phía trước mới có thể thực sự ngưng kết được Kim Đan.
“Dòm thiên địa chi pháp…”
Hắn nhớ lại tất cả những thông tin đã đọc trong Thiên Huyền Kính trước đây.
Cùng với cảnh tượng kiếp trước khi Trương Hạo Ba sử dụng ‘Kiếm pháp Thủy Phong’ để ngưng tụ Kim Đan.
Lý Phàm thầm nghĩ: “Với kinh nghiệm tích lũy của ta có thể dễ dàng ngưng tụ Kim Đan.”
“Bất luận là thủy chi pháp tương ứng với biển Tùng Vân, hay là kiếm chi pháp tương ứng với Tùng Vân nhị thập bát kiếm, hoặc là phong chi pháp có liên quan đến Trương Hạo Ba và Diệp Phi Bằng…”
“Ta chỉ cần tùy ý chọn một trong số chúng và nghiên cứu một chút, thiết nghĩ sẽ không mất nhiều thời gian là có thể kết đan.”
“Nhưng, kết đan được hình thành theo cách này còn lâu mới xứng đáng với Đạo cơ ‘Hoàn Chân’ của ta.”
“Vô trung sinh hữu, giả diệc chân.”
“Đây là cơ sở để ta lấy Hoàn Chân trúc cơ.”
“Đó là lý do tại sao ta có thể biến đổi Hoàn Chân thành bất kỳ kỳ vật thiên địa nào và tùy ý hấp thụ.”
“Kỳ vật thiên địa đều để ta sử dụng.”
“Tương ứng với phương pháp Kim Đan chính là…”
Lý Phàm ngừng suy nghĩ.
“Thiên đạo chi pháp, đều là pháp của ta.”
“Nếu một tu sĩ bình thường kết đan thì chỉ cần ngưng tụ một hoặc vài lực lượng pháp tắc thuần túy.”
“Như vậy, việc ta phải làm chính là ngưng kết ra một viên…”
“Kphasddan vạn pháp.”
Lý Phàm hít một hơi thật sâu và kìm nén cảm giác rung động trong lòng.
“Đối với tu sĩ khác, bất luận hắn có thiên phú đến đâu, cho dù là dốc hết sức lực của cả đời cũng không thể làm được.”
“Nhưng đối với những người có ‘Hoàn Chân’ thì chỉ cần ta có thể đảm bảo luân hồi thành công hết lần này đến lần khác thì đó và việc đã được định sẵn.”
“Chỉ là quá trình này cần phải mất một thời gian cực kỳ dài, hoặc ta có thể chọn một phương pháp thích hợp và đột phá đến cảnh giới Kim Đan kỳ.”
“Tốt nhất là tối đa hóa hiệu quả chiến đấu.”
Nếu bàn về lực sát thương mạnh nhất, từ khi Lý Phàm bước vào Tu Tiên giới đến nay đã nhìn thấy hết thảy mọi kiến thức.
Đặc biệt là Thiên Sát kiếm và Mặc Sát là đáng sợ nhất.
“Mặc Sát là lực lượng hủy diệt thuần túy tiêu diệt được mọi thứ.”
Nhưng tinh thể màu lam trong hải thức chậm rãi tách ánh sáng ra và tái hiện lại khung cảnh lúc đầu Mặc Sát hủy diệt tất cả trong tâm trí hắn.
“Người chứng kiến cảnh hủy diệt thế gian này chỉ là một phân thân Luyện Khí. Cảm ngộ của hắn còn không đủ để trợ giúp ta dùng phương pháp này ngưng kết Kim Đan.”
“Nhưng khi Mặc Sát giáng xuống thế giới này lại là cơ hội tuyệt vời để chuộc lỗi và ta có thể quan sát lại một lần nữa.”
“Nhưng Thiên Sát kiếm đó…”
Nghĩ đến đây, Lý Phàm khẽ cau mày.
Thanh kiếm này tràn ngập sự sát phạt, hỗn loạn, điên cuồng và bạo ngược.
Ta không biết lai lịch của nó.
Nhưng một chuôi kiếm tàn tạ cũng có thể chống lại Thanh Phong ở cảnh giới Hợp Đạo kỳ.
Thực lực hoàn chỉnh ban đầu của nó thật sự không thể tưởng tượng được.
“Nếu ta muốn sử dụng kiếm pháp Thiên Sát kết đan thì tích lũy trước đó vẫn không đủ dùng.”
Ánh mắt Lý Phàm chợt lóe lên, hắn nhớ lại cảnh tượng phu tử mạnh mẽ xông tới Vân Thủy Thiên Cung đã nhìn thấy trước đó.
Thanh Ngưu kéo xe, phu tử áp bức ra hóa thân Thiên Y.
Sau đó, đám quỷ dị bên trong Vân Thủy Thiên Cung đồng loạt bạo động.
Thứ đã đâm sâu vào thân thể của quy xà quái vật.
Chính là thân Thiên Sát kiếm.