Quái vật quy xà phẫn nộ hét lên một tiếng, thân thể mạnh mẽ rơi xuống bên dưới.
Trong cơ thể mơ mồ phát sinh ra lực hút vô tận.
Thân kiếm lại bắt đầu từng tấc từng tấc một bị hút trở về trong cơ thể của nó.
Hành động này của quy xà Thái Nhất, hình như đã chọc giận đến thân Thiên Sát kiếm.
Vô số hình bóng kiếm giống như mưa rơi.
Không hề lưu tình đâm xuyên cơ thể của Thái Nhất.
Thái Nhất hét lên đau đớn, nhưng nó vẫn không chịu buông bỏ thanh kiếm.
Từ thân Thiên Sát kiếm hiện ra nguyên hình.
Quy Xà dùng thân thể mình làm bao kiếm, ngăn chặn Thiên Sát kiếm hành hung.
Tuy nhiên, ngăn chặn thế này cũng chỉ chống đỡ được chốc lát.
Trong tiếng than khóc của Thái Nhất, tu sĩ ở trên quảng trường lúc này mới như từ trong giấc mộng tỉnh lại.
Trên mặt đem theo vẻ kinh hãi, muốn chạy xa khỏi nơi này.
Tuy nhiên phía trước đường lui là rừng kiếm, lúc mới đến đã phải chịu đựng đau đớn vô cùng.
Lúc này sao lại có thể dễ dàng rời đi được?
Sau khi đám người mới vừa xuyên qua khoảng cách tương đương với một nửa kiếm linh, Thiên Sát kiếm cuối cùng cũng hoàn toàn thoát ly khỏi cơ thể Thái Nhất.
“Bùm!”
Âm thanh kiếm minh một lần nữa vang lên.
Giống như nó chẳng thèm đích thân ra tay, mũi Thiên Sát kiếm không có hướng về đám tu sĩ đang nỗ lực dùng tính mạng chạy trốn kia.
Mà là chỉ vào một khu vực ở phía sau Thái Nhất điện, âm thanh kiếm minh vang lên.
“Ầm!”
“Ầm!”
“Ầm!”
...
Những tu sĩ đang nỗ lực trốn chạy kia, đầu lâu của họ giống như những trái dưa hấu, từng cái từng cái bị nổ tung.
Những thi thể không đầu vẫn như cũ xông về phía trước trông vô cùng quỷ dị, chỉ đến khi bọn họ xông ra đến một khoảng cách rất xa, thi thể mới ầm ầm đổ xuống mặt đất.
Đồng thời cũng vì vậy mà Lý Phàm nhất thời mất đi tầm nhìn phía trước Thái Nhất điện.
Chỉ có thể thông qua góc nhìn của những tu sĩ tham quan địa khu khác, mơ hồ nhìn được.
Trong lúc thanh Thiên Sát kiếm đen ngòm đang hoành hành, một bàn tay khổng lồ màu xanh, đột nhiên xuất hiện phía sau Thái Nhất điện.
Bàn tay đó vươn ra nắm chặt thân kiếm.
Sau đó một lần nữa tàn nhẫn cắm thanh kiếm vào trong cơ thể quy xà Thái Nhất.
Âm thanh ma sát chói tai ngay lập tức truyền ra khắp Vân Thủy Thiên Cung.
Lúc này, tất cả tu sĩ đang tham quan trong Vân Thủy Thiên Cung, toàn bộ đều phải chịu thương thế ở mức độ không giống nhau, rên rỉ hự một tiếng.
Từng khuôn mặt lộ ra vẻ kinh hoàng, khiếp đảm.
Cùng với âm thanh ma sát như tiếng đá mài dao vô cùng khó nghe, là tiếng than khóc vô cùng thảm thiết của quy xà Thái Nhất.
“Hãn Hải...”
Thanh âm giống như sấm rền, ầm ầm truyền khắp Vân Thủy Thiên Cung.
Trong âm thanh đau khổ của quy xà, nghe ra như tiếng thở dài, lại giống như tiếng thở phào nhẹ nhõm.
Nhưng chỉ duy nhất không có oán hận.
Thiên Sát kiếm lần nữa chịu sự khống chế, kiếm ảnh trên bầu trời cũng vì vậy mà dần biến mất.
Trong tiếng ầm vang, Thái Nhất điện một lần nữa giáng xuống, quy xà Thái Nhất lại chìm vào giấc ngủ sâu.
Tất cả khôi phục vẻ tĩnh lặng.
Còn bàn tay khổng lồ màu xanh kia, lại chầm chậm biến thành một màu đen ngòm giống như Thiên Sát kiếm.
Ý bạo ngược, điên cuồng từ trên cự thủ đen kịt phát ra.
Giống y hệt Thiên Sát Kiếm bị trấn áp lúc trước.
Nhưng không chờ cự thủ tràn ngập sát khí này có động tác.
Phía sau Thái Nhất điện, chỗ sâu trong Vân Thủy Thiên Cung bỗng nhiên sáng lên vô số lam quang.
Giống như đại dương vô tận treo ngược trên không trung.
Dưới lôi cuốn và chiếu rọi của lam quang, giống như không ngừng bị nước biển vô tận không ngừng cọ rửa.
Đen kịt trên cự thủ dần rút đi.
Một lần nữa biến về màu sắc vốn có của nó.
Lam quang chợt thu hồi, Vân Thủy Thiên Cung lại trở về một mảnh yên tĩnh.
Mà rất nhiều tu sĩ nhìn thấy dị biến này đều cho rằng bên đó có dị bảo nào đó hiện thế.
Bọn họ dốc hết can đảm sáp lại xem kết quả.
Kết quả đầu tiên là nhìn thấy mười mấy thi thể không đầu ngã rạp đầy đất.
Sôi nổi biến sắc.
Liên tưởng đến cự kiếm tản ra khí tức màu đen bất tường nhìn thấy trước đó, mọi người không dám có động tác dư thừa, cuống quýt lui về.
Tin tức chỗ sâu Vân Thủy Thiên Cung xuất hiện dị biến, cực kỳ nguy hiểm rất nhanh thông qua tu sĩ không ngừng giao lưu truyền khắp biển Tùng Vân.
“Xem ra kế tiếp muốn lừa người đi dẫn động thân Thiên Sát kiếm nữa thì không dễ dàng rồi.”
“Nhưng có bí thuật ‘Hóa Thần Đạo Nhất’. Quan sát một lần và quan sát nhiều lần đối ta thực tế đều không khác gì nhau.”
Mục đích chuyến này đã đạt tới, Lý Phàm lặng lẽ quay về đảo Vạn Tiên.
Trong Thiên Huyền Kính, hắn không ngừng phát lại hình ảnh Thiên Sát Kiếm ra khỏi vỏ, chỉ hơi rung động kiếm minh liền thu hoạch tính mạng mười mấy tu sĩ trong đầu.
Dưới thị giác thiên địa, Lý Phàm nhìn thấy, xung quanh tu sĩ, linh khí thiên địa vốn bình tĩnh vào lúc âm thanh vang lên nháy mắt bạo loạn.
Giống như biến thành dây đàn sắc bén mà lại nhu hòa, không ngừng nhảy lên làm nổ tung đầu tu sĩ.
“Sát...”
Không ngừng lặp lại thể ngộ mấy trăm lần, Lý Phàm từ từ có chỗ lĩnh ngộ.
Hình ảnh vừa chuyển, Lý Phàm lại tập trung lực chú trên chuyện xảy ra lúc sau.
Vô số lam quang trào lên chân trời như biển cả đảo ngược.
Bàng bạc mà lại đồ sộ.
Lý Phàm tỉ mỉ cảm ngộ.
“Luồng năng lượng màu lam này cho ta cảm giác vô cùng quen thuộc.”
“Dường như cực kỳ tương tự với biển Tùng Vân.”
“Nhưng không biết tại sao, lam quang đại biểu hình ảnh biển cả này vậy mà hình như còn rộng lớn hơn biển Tùng Vân rất nhiều...”
“Hãn Hải...”