“Đối với ngươi thì việc đắm chìm trong mộng cảnh mãi mãi cũng chưa chắc đã là chuyện xấu.”
Ngay tại chỗ để vật liệu, Lý Phàm đã chế tạo một chiếc quan tài bằng đá cho Chu Thanh Ngang.
Sau khi đưa hắn vào quan tài, Lý Phàm rải thêm một đống linh thạch để duy trì sinh cơ cho hắn.
Lý Phàm bố trí một trận pháp dùng “Vân Thủy Huyễn Mộng” làm hạch tâm.
Như thế có thể duy trì huyễn cảnh ít nhất hai mươi năm.
Sau đó, Lý Phàm dùng những tảng đá khổng lồ phong kín thạch quan và chôn sâu nó dưới đáy biển,
“Bằng cách này, ngoại trừ ta ra thì không ai trên đời này có thể phát hiện rằng ngươi đã biến mất.”
Sau khi xử lý xong dấu vết, ánh mắt Lý Phàm như xuyên thấu đáy biển, hắn nhìn thấy Chu Thanh Ngang đang ngủ say bên trong mộng cảnh thì hài lòng nói.
Hắn làm điều này là vì nhận được sự dẫn dắt từ “Tường tiên vĩnh hằng” của dòng thế giới “Huyền võng” trong tương lai.
Sau khi tu sĩ của Huyền Hoàng giới chết, thiên địa cảm ứng và sẽ có dị tượng xuất hiện trên bầu trời.
Hiện tại, Lý Phàm không có nắm giữ phương pháp nào có thể phòng ngừa những dị tượng xuất hiện.
Mà bây giờ hắn cũng không thể để người khác phát hiện ra Chu Thanh Ngang thật đã chết.
Cho nên, hắn dùng phương thức này quả là không còn gì thích hợp bằng.
Sau khi làm xong hết mọi việc, phân thân này quay trở lại đảo Thái An và tiếp tục trấn thủ Vạn Tiên Minh.
Bản tôn thì đang kết nối với địa điểm gặp mặt thượng tuyến trong ký ức của Chu Thanh Ngang.
Chu Thanh Ngang quả thật biết rất ít về thượng tuyến của mình.
Cho tới nay, hắn cơ bản chỉ liên hệ một chiều.
Đồng thời, sau mỗi lần gặp mặt kết thúc thì lần gặp tiếp theo sẽ thay đổi.
Lý Phàm đi đến một hòn đảo không người, sau khi tìm kiếm một lúc thì quả nhiên hắn đã tìm thấy một hòn đá bình thường.
Chỉ là ở một số vị trí đặc biệt có mấy cái lỗ nhỏ không đáng chú ý.
Những lỗ nhỏ này tượng trưng cho “Tọa độ” của biển Tùng Vân.
Lý Phàm dựa vào tọa độ để tính ra địa điểm gặp mặt lần này.
Sau khi bóp nát hòn đá thì hắn trực tiếp bay thẳng tới đó.
Một ngày sau.
Bên trong một phế tích dưới đáy biển, Lý Phàm đã tìm thấy mục tiêu của mình.
Một hòn đá vỡ tưởng chừng như bình thường.
Lý Phàm chụp hai bàn tay lên nó, đồng thời vận hành bí pháp, lòng bàn tay phát ra tia sáng màu vàng.
Trong nháy mắt, từ bên trong hòn đá vỡ phát ra một luồng ánh sáng màu vàng nhạt nhanh chóng quét qua toàn thân Lý Phàm.
Sau khi Lý Phàm thông qua nghiệm chứng thì ánh sáng lập tức quay trở về hòn đá vỡ.
Ngay sau đó, bề ngoài của viên đá vỡ trở nên bóng loáng như gương.
Bên trong xuất hiện hình ảnh một mặt người mờ ảo.
“Ngươi làm cái gì vậy? Không phải ta đã bảo ngươi ngoan ngoãn ẩn núp đi và đừng có liên hệ rồi hay sao?”
Đối phương dùng giọng điệu lạnh lùng để khiển trách Chu Thanh Ngang giả.
Lý Phàm bắt chước giọng điệu của Chu Thanh Ngang: “Lão đại! Lần này ta có tình báo quan trọng cần báo cáo nên mới phá lệ liên hệ với ngươi!”
“Tình báo quan trọng?” Đối phương rõ ràng không tin lời Lý Phàm, hắn khó chịu nói: “Nói ra nghe xem.”
Lý Phàm hạ giọng rồi xích lại gần: “Ta có kết giao với một vị đạo hữu, theo lời hắn nói thì hắn có thể lấy được đề thi đại khảo nhập chức lần này của Vạn Tiên Minh.”
Khuôn mặt của đối phương giật mình trong giây lát rồi hắn lập tức mắng: “Lại là một kẻ lừa gạt? Chuyện không hợp lẽ thường như vậy mà ngươi cũng tin à? Lại còn cố tình báo cáo với ta?”
“Chu Thanh Ngang à Chu Thanh Ngang, có phải ngươi ở biển Tùng Vân lâu rồi nên trong đầu chứa đầy nước không hả?”
Lý Phàm lập tức tỏ vẻ mặt vô cùng ủy khuất và nói: “Lão đại, lần này là chuyện thật không thể thật hơn! Ta dám đảm bảo!”
Đối phương nhìn thấy dáng vẻ thề thốt của Lý Phàm thì có chút do dự.
“Là sao?”
Lý Phàm nói: “Vị đạo hữu này của ta có quen người cấp trên!”
“Không phải trước đó ta đã báo cáo với ngươi rằng ta có làm quen với trấn thủ đảo Lưu Ly là Hà Chính Hạo rồi ư. Người này cũng có tu vi Trúc Cơ kỳ giống ta. Trước đó không lâu, hắn còn phàn nàn với ta rằng việc tích lũy điểm độ cống hiến rất khó mà giờ hắn muốn thay đổi công pháp thì cũng không biết phải mất bao lâu.”
“Ai mà ngờ rằng, mấy ngày không gặp hắn đã đổi sang công pháp Nguyên Anh rồi!”
Lý Phàm nói với giọng điệu khoa trương.
“Việc khác thường như vậy đương nhiên đã thu hút sự chú ý của ta. Sau đó, ta phải tốn rất nhiều công phu mới thăm dò được…”
Đối phương lúc này đã bị lời của Lý Phàm hấp dẫn một chút.
Thấy Lý Phàm đột nhiên không nói nữa thì đối phương lập tức mắng: “Còn không mau nói ra!”
Lý Phàm cười ha ha: “Hà Chính Hạo thật không đơn giản mà!”
“Nhìn bề ngoài, hắn chỉ là một tu sĩ Trúc Cơ kỳ bình thường nhưng trên thực tế, xuất thân của hắn lại rất đáng sợ!”
“Hắn có một nữ nhi gọi là Hà Hân Hân. Hừm, thực ra thì nên gọi là Hoành Hân Hân mới đúng!”
“Không biết ngươi đã bao giờ nghe nói về Hoành gia ở châu Thiên Vũ thuộc Vạn Tiên Minh chưa?”
“Viên minh châu của Hoành gia, Hoành Như Thủy tuổi còn trẻ mà đã là Chức pháp sư Nguyên Anh, nàng chính là tình nhân cũ của Hà Chính Hạo.”
“Chuyện này nói ra thì ai mà tin nổi! Nhưng đó là sự thật!”
“Lúc trước, có vẻ như vì tu vi của Hà Chính Hạo quá kém nên bị ép phải cắt đứt liên lực với Hoành gia. Cho nên hắn sống khá khốn đốn.”
“Nhưng gần đây, có vẻ mọi chuyện đã chuyển biến theo chiều hướng tốt hơn.”