Nhưng suy cho cùng, năm trăm vạn độ cống hiến cũng không phải là một con số nhỏ, đối phương không lập tức đưa ra quyết định.
Sau khi trầm ngâm một lúc, đối phương thận trọng nói: “Việc này ta cần phải cân nhắc thật kỹ lưỡng, bảy ngày sau chúng ta sẽ gặp lại.”
Đối phương truyền cho Lý Phàm một tọa độ địa điểm, sau đó hắn lặng lẽ biến mất.
Nhưng chỉ chớp mắt, hắn lại xuất hiện.
“Nhân tiện, dù thế nào đi nữa, Hà Chính Hạo này có giá trị lung lạc rất cao.”
“Ngươi nhất định phải giữ vững mối quan hệ với hắn. Cho dù đề thi lần này là giả, nhưng chỉ dựa vào mối quan hệ giữa hắn với Hoành gia ở châu Thiên Vũ thì cũng đáng để chúng ta dốc hết vốn liếng.”
“Trước đó ta từng nghe ngươi báo cáo là người này cực kỳ say mê trận pháp phải không?”
“Có lẽ chúng ta ra tay từ phương diện này.”
Đối phương dặn dò Lý Phàm thêm vài lời rồi mới rời đi.
Sau khi tia sáng màu vàng vụt sáng lên thì hòn đá bóng loáng kia liền vỡ vụn thành từng mảnh và rơi xuống đất.
Lý Phàm bước tới kiểm tra thì phát hiện nó đã bị phá hủy hoàn toàn.
Lý Phàm đứng yên tại chỗ trầm tư một lúc, sau đó hắn mang diện mạo của Chu Thanh Ngang lặng lẽ bay đi.
Sau khi Lý Phàm bay đủ xa và chắc chắn rằng không có ai theo dõi hay giám sát mình trên đường đi, hắn mới biến trở về hình dáng trung niên ban đầu từ một nơi bí mật gần đó.
“Mồi đã được giăng sẵn, ta chỉ cần chờ xem Ngũ Lão hội có cắn câu hay không thôi.”
Lý Phàm vừa bay vừa hồi tưởng lại ký ức của Chu Thanh Ngang về Ngũ Lão hội.
“Vô Ưu Nhạc Thổ…”
“Người chưởng khống vùng Thiên Vực này chắc hẳn chính là vị Trường Sinh thiên tôn có thể khiến mọi người lãng quên tai họa.”
“Nhưng chuyện gì đã xảy ra ở Chân thực chi quốc? Những đạo lý nghịch thiên địa của Vô Ưu thiên tôn gần như bao trùm toàn bộ phạm vi Huyền Hoàng giới.”
“Nhưng “Không thể nói dối” rõ ràng không hề ảnh hưởng đến các khu vực khác mà chỉ có hiệu lực ở những khu vực cụ thể.”
““Trên dưới một lòng” của Triệu sư tỷ hình như cũng giống như thế.”
“Vô Ưu, Truyền Pháp hẳn là phải ở cấp độ cao hơn hai vị này…”
“Chẳng trách Ngũ Lão hội có ngũ vị Trường Sinh thiên tôn tọa trấn mà vẫn kiêng dè Truyền Pháp không thôi.”
“Ngay cả khi ta thử thăm dò thì cũng phải cực kỳ thận trọng.”
Lý Phàm trầm tư.
Lần này, Lý Phàm liên hệ với thượng tuyến của Ngũ Lão hội không chỉ là ý nghĩ nhất thời của hắn.
Ngoài việc lợi dụng tối đa đề thi nhập chức Vạn Tiên Minh để kiếm lời từ bên ngoài.
Trong tương lai, điều quan trọng là phải có sự kiểm tra và cân bằng của Ngũ Lão hội để Tỏa Linh trận Thiên Huyền không đến mức phải tịnh hóa “Huyền võng”.
Có một phân thân là gián điệp của Ngũ Lão hội sẽ khiến mọi việc sau này dễ dàng hơn nhiều.
Tiếp đó, Lý Phàm không trở lại đảo Vạn Tiên mà bay về phía Đông Nam biển Tùng Vân.
Một hòn đảo nhỏ vắng vẻ giữa biển chính là mục tiêu trong chuyến đi này của Lý Phàm.
Hơn nửa ngày sau, Lý Phàm nhìn thấy tiểu viện Phục Hợp phía xa xa trên đảo.
Trong sân có năm vị tu sĩ đang ngồi xếp bằng.
Một vị lão giả với khuôn mặt hồng hào và mái tóc trắng đang đi qua đi lại bên cạnh các tu sĩ.
Hắn liên tục nói những lời huyễn hoặc rất khó hiểu.
Vị tu sĩ Trúc Cơ hậu kỳ này chính là “Đại sư Trúc Cơ” mà Lý Phàm đã từng gặp năm đó.
Bao gồm người giữ cửa Lý Thuần Phong cùng một nam tử họ Tiêu làm diễn viên.
Ba người này thực ra là những trộm pháp giả lẻn từ tiểu thế giới ra.
Quê hương của bọn họ là một tiểu thế giới có tên “Đế quốc” đang cố gắng thoát khỏi trói buộc của Huyền Hoàng giới, thông qua hợp lực gồm mười vạn quần thể Liệt Giới Kình tạo thành.
Mà bọn họ chịu trách nhiệm trộm lấy điển tịch tu tiên ở Huyền Hoàng giới.
Để thiết lập lại hệ thống đạo tu tiên sau khi “Đế quốc” thoát ly khỏi Huyền Hoàng giới.
Những tu sĩ Trúc Cơ nếu chỉ dùng phương thức bình thường đi tích lũy độ cống hiến để hối đoái lấy công pháp Hợp Đạo thì chẳng khác nào đang mơ mộng hão huyền.
Cho nên bọn họ chấp nhận đi nước cờ hiểm để tích lũy tài phú thông qua phương pháp giả danh lừa bịp này.
Lý Phàm đến tìm bọn họ không phải vì muốn nhắm vào độ cống hiến của bọn họ.
Mà hắn chỉ muốn lợi dụng sự nổi tiếng của “Đại sư Trúc Cơ” trong số rất nhiều tu sĩ Luyện Khí.
Lý Phàm khẽ mỉm cười rồi lại biến thành một khuôn mặt xa lạ khác.
Hắn thoải mái đáp xuống trước mặt đại sư Trúc Cơ.
“Hãy tĩnh tâm ngưng thần, dốc lòng cảm ngộ…” Đại sư Trúc Cơ gật gù đắc ý và lặp đi lặp lại lời nói của mình như thể đang niệm kinh.
Khi hắn trông thấy Lý Phàm từ trên trời đáp xuống thì ngừng nói.
“Tu sĩ Kim Đan?”
Trong chốc lát, bên trong đầu của đại sư Trúc Cơ hiện lên rất nhiều suy nghĩ.
Tuy nhiên, trải qua nhiều năm tiềm phục sinh nhai đã rèn cho hắn khả năng giả vờ bình tĩnh mà ít ai phát hiện ra: “Không biết tiền bối…”
Lý Phàm nhẹ vung tay lên làm cho bốn vị tu sĩ Luyện Khí còn lại ở đây ngất đi.
Chỉ để lại diễn viên họ Tiêu cùng đại sư Trúc Cơ, sau đó hắn thản nhiên nói: “Các ngươi chính là những người đã lẻn từ tiểu thế giới ra phải không?”
Chỉ một câu nói đã khiến sắc mặt của hai người tái nhợt.
Đại sư Trúc Cơ đang muốn giải thích thì lại cảm thấy có một tấm lưới bất chợt bao quanh mình.
Đồng thời, thân thể hắn mất đi sự kiểm soát khiến hắn không thể nói được lời nào.