Ta Mô Phỏng Con Đường Trường Sinh (Bản Dịch)

Chương 704 - Chương 704. Chương 704: Phi Bằng Lòng Tham Không Đáy (2)

Chương 704. Chương 704: Phi Bằng lòng tham không đáy (2) Chương 704. Chương 704: Phi Bằng lòng tham không đáy (2)

“Sao các ngươi lại muốn tu phương pháp dị thú hạ đẳng nhất?”

Lý Phàm chỉ vào Tiêu Hằng, lạnh giọng hỏi: “Ngươi tới trả lời ta trước!”

Tiêu Hằng sợ hết hồn, sờ sờ đầu, hắn có chút ngượng ngùng nói: “Hồi bẩm Tiên sư, chỉ là ta cảm thấy bản thân có chút ngốc, đương nhiên không thể học được hai phương pháp đầu tiên. Chi bằng đàng hoàng học phương pháp dị thú kia thì hơn.”

Lý Phàm cười lạnh một tiếng: “Ngươi chắc chắn chứ? Sẽ không hối hận chứ?”

Tiêu Hằng thấy Lý Phàm không có ý tứ trách cứ, lặng lẽ thở phào nhẹ nhõm, vội vàng gật đầu: “Tuyệt đối không hối hận!”

Lý Phàm không nói gì thêm, đưa tới một viên Nguyên Anh Thú Hồn châu.

“Thứ này là Thú Hồn châu, bên trong phong ấn một thần hồn dị thú cường đại. Đối với ngươi thì vô cùng cường đại. Ngươi mang theo bên mình, ngày đêm không rời. Đợi tới khi ngươi cảm thấy tới lúc rồi thì có thể thử luyện hóa.” Lý Phàm nói.

“Tạ ơn Tiên sư!” Tiêu Hằng vui vẻ thu lấy Thú Hồn châu.

“Tiên sư, ta cũng nghĩ giống như Tiêu Hằng!” Một đứa nhóc tên là Triệu Ôn trong ba đứa, nhìn qua có chút thành thật, lúc này cũng vội vàng nói.

Lý Phàm cẩn thận kiểm tra thân thể Triệu Ôn một hồi, suy nghĩ một lúc, vẫn đưa cho hắn một viên Nguyên Anh Thú Hồn châu.

“Không nên miễn cưỡng.” Lý Phàm phân phó nói.

Triệu Ôn cảm kích quỳ xuống dập đầu.

“Ngươi thì sao?” Lý Phàm nhìn về phía Diệp Phi Bằng còn dư lại cuối cùng.

Diệp Phi Bằng gãi gãi gương mặt, có phần do dự.

Chẳng qua cuối cùng vẫn cả gan hỏi dò: “Tiên sư, vì sao chỉ có thể lựa chọn một loại Tiên pháp?”

“Ta muốn cả ba loại, được không?”

Ánh mắt Lý Phàm hơi khựng lại.

Nhìn Diệp Phi Bằng trong mắt đều là khát vọng, Lý Phàm chợt cười ha ha nói.

“Nếu ngươi đã nói như vậy, thì ta cho ngươi toàn bộ.”

“Định Hải Thần Kiếm”: “Tạo Hóa Hồng Lô Công”, cùng với Thú Hồn châu dùng tinh phách Cửu Đầu Thần Điểu luyện chế thành, toàn bộ đều đưa cho Diệp Phi Bằng.

“Tạ ơn Tiên sư! Tạ ơn Tiên sư!”

Diệp Phi Bằng mừng rỡ, cuống quít dập đầu.

Mà Tiêu Hằng và Triệu Ôn đứng ở một bên, không nghĩ tới còn có thể làm như vậy, nhất thời trợn mắt há mồm.

Tiêu Hằng há hốc mồm, muốn nói cái gì đó.

Chẳng qua, đôi môi khẽ mấp máy, lại nhìn về gương mặt lạnh lùng của Lý Phàm, cuối cùng vẫn là không nói khỏi miệng.

Mà Triệu Ôn trời sinh tính thật thà, lại không nghĩ nhiều như vậy. Sau khi khiếp sợ, thì trong ánh mắt chỉ còn lại hâm mộ đơn thuần.

Cho nên con đường tu hành của một đám nhóc đã tạm thời được định ra.

Ngoại trừ Tô tiểu muội còn trong tã lót.

Tuy Tô tiểu muội thiên phú dị bẩm, nhưng tuổi hiện tại thật sự quá nhỏ.

Vẫn còn trong giai đoạn bập bẹ học nói, thì đừng hi vọng tu hành gì đó.

Nhưng Lý Phàm mua rất nhiều linh vật hộ thể, cộng thêm hai người Tiêu Hằng và Tô Trường Ngọc chăm sóc, thì cũng không cần lo lắng tình huống cơ thể của nàng.

Thậm chí còn trưởng thành nhanh hơn so với mấy đời trước.

Bảy ngày sau, khi con đường tu luyện của đám nhóc này đã bắt đầu đi vào nề nếp, Lý Phàm lại một lần nữa triệu tập bọn nó lại.

“Các ngươi có biết, kiếp trước bản thân ở đâu không?” Lý Phàm hỏi.

Sau mấy ngày quen thuộc, bọn nhỏ đã không còn câu nệ giống như lúc trước nữa.

“Là Tu Tiên giới!” Bọn chúng tranh nhau trả lời.

“Không tệ.” Lý Phàm gật đầu: “Nhưng các ngươi có biết, tổ tiên của các ngươi, vốn là người của Tu Tiên giới không?”

“Tiên sư, tổ tiên của chúng ta, cũng từng là Tiên nhân sao?” Đám nhóc há to miệng, mồm năm miệng mười hỏi.

Cho nên, Lý Phàm giải thích cho bọn họ. Thời thượng cổ, tổ tiên của bọn họ vì mang Tiên Phàm Chướng trên người mà bắt buộc phải rời khỏi quê nhà.

“Chỉ là nhân loại mạnh hơn một chút mà thôi, đã dựa vào thực lực của bản thân tùy ý làm bậy, đối xử tàn nhẫn với đồng bào ngày xưa.”

“Tại sao bọn họ có thể độc chiếm thế giới rộng lớn, đẹp đẽ đầy đủ linh khí này, mà các ngươi, cũng chỉ có thể, suốt đời suốt kiếp cũng chỉ có thể ở trong một tiểu thế giới nhỏ hẹp, không chỉ không có linh khí, thậm chí còn có nguy cơ diệt thế?”

“Cũng là vì các ngươi không đủ mạnh!”

Ánh mắt Lý Phàm quét nhìn mọi người, điều động sức mạnh Thất Khiếu Linh Lung Tâm, chậm rãi mê hoặc nói.

“Khi các ngươi đủ mạnh, thế giới này mới có thể tôn trọng cũng như tiếp nhận ý kiến của các ngươi!”

“Tất cả con người ở tiểu thế giới, đều nên đoàn kết lại!”

“Những thứ từng mất đi, nhất định phải tự mình đoạt lại!”

...

Sau từng câu từng câu khẩu hiệu đầy kích động hô lên, toàn bộ đám nhóc đều có chung một mối thù, hận không thể lập tức phản công Tu Tiên giới.

“Đương nhiên, cũng phải nhìn vào chênh lệch giữ chúng ta với Tu Tiên giới. Không chỉ thực lực quá nhỏ yếu, số lượng tu sĩ cũng không sánh bằng.”

“Vậy nên...”

“Ẩn nhẫn, ẩn núp!”

“Tìm kiếm máu mới, tổ chức lớn mạnh của chúng ta!”

Trong lúc vô tình, trong cuộc đối thoại của Lý Phàm và bọn nhỏ, đã hoàn toàn từ ‘các ngươi’ thành ‘chúng ta’ rồi.

“Rời khỏi nhà vài ngày rồi, ta biết trong số các ngươi có vài người rất nhớ cha mẹ của mình.”

“Không sao, ta không phải loại người không có tình người.”

Lý Phàm chỉ chỉ Thiên Dương đang lặng lẽ đứng một bên và nói: “Chỉ cần các ngươi tu luyện thành công, có thể đánh bại hắn, ta sẽ đồng ý cho các ngươi trở về nhà.”

“Đồng thời còn chiêu dụ người của quê hương các ngươi, gia nhập quyền hạn vào Vạn Giới Liên Hợp hội chúng ta!”

Bình Luận (0)
Comment