Xem như xui xẻo mua vào đợt cao điểm nhất, chỉ cần nắm giữ trong thời gian dài là có thể đợi lúc lúc giá cả đạt đỉnh trên một lần nữa.
Đến lúc đó lại bán ra, tối đa cũng chỉ tổn thất chút phí thủ tục.
Nếu cấp bậc công huân đủ cao, phí thủ tục tổn thất cũng có thể không đáng kể.
Nhưng vật tư trong danh sách Lý Phàm bàn giao lần này vậy mà tất cả đều là vật phẩm chế tác sẵn.
Vả lại…
Đều là loại đan dược, pháp khí, trận đồ mà người đấu pháp mới có thể dùng được.
Đan dược thì còn dễ hiểu, các tu sĩ thăm dò di tích tông môn, khó trách sẽ gặp phải nguy hiểm. Mang theo một tí bên người, chuẩn bị trước bất cứ tình huống nào cũng là có ích.
Nhưng loại pháp khí như Thiên Cương giáp, Thần Võ Lôi trừ phi đánh nhau liều mạng, tu sĩ bình thường vốn không dùng được.
Càng đừng nói tới những trận đồ kia.
Hà Chính Hạo tìm hiểu ghi chép giao dịch trên thị trường của những món vật tư này, lác đác không bao nhiêu.
Vốn có thể nói là không ai hỏi han tới.
Vì vậy, giá cả vẫn luôn rất ổn định. Hơn nữa đây đều là loại có thể sản xuất theo mẫu số lượng lớn, ngẫm lại hàng tồn kho cũng rất nhiều.
Giá cả của những thứ này sẽ tăng cao sao?
Dù mấy lần trước Lý Phàm đã phô bày năng lực tiên đoán điêu luyện của hắn, giờ phút này Hà Chính Hạo vẫn không nhịn được chìm trong nghi ngờ.
Thật sự phải mua những thứ này với số lượng lớn sao?
Hà Chính Hạo lập tức hơi do dự.
Chẳng qua ngay lúc này tiếng nói khuyên bảo của Cao Viễn lại lần nữa hiện ra trong đầu của hắn.
“Những người thân là thuộc hạ như chúng ta không có năng lực cũng không quan trọng. Quan trọng nhất chính là đủ nghe lời.”
“Đại nhân bảo chúng ta làm gì, chúng ta nhất định phải kiên quyết, hoàn thành mà không dây dưa dông dài.”
“Nếu không, biển Tùng Vân đông tu sĩ như thế, chúng ta cũng không phải kẻ năng lực ngất trời gì. Đại nhân cần gì phải ưu ái chúng ta?”
…
Hà Chính Hạo khẽ cắn môi, hạ quyết tâm.
“Tuy trông có hơi khó hiểu nhưng cứ làm theo chỉ điểm của đại nhân là được.”
“Huống hồ độ phổ biến của những đan dược, pháp khí này rất cao, vừa nhắc tới cái gì tiện dùng tốt thì trong đầu sẽ nhớ tới chúng đầu tiên.”
“Coi như đại nhân tiên đoán thất bại cũng không có khả năng thua thiệt đi đâu được.”
Hà Chính Hạo an ủi bản thân như thế.
Hà Chính Hạo lấy lại bình tĩnh, ổn định tinh thần không dám chậm trễ, vội vàng hỏi thăm các hảo hữu của mình.
Hiện tại Hà Chính Hạo chính là chiếc bánh thơm ngon.
Vừa nghe nói hắn có việc cần giúp đỡ, không ít tu sĩ nhao nhao nhiệt tình đưa ra đề nghị.
Sau khi liên lạc và so sánh giá cả từ hơn mười nhà cung cấp, Hà Chính Hạo bắt đầu đại nghiệp thu mua của mình.
Mà có khách hàng lớn tới tận cửa muốn mua tích trữ rất nhiều sản phẩm tồn kho.
Mấy người này tất nhiên là cười nở hỏa, để mau chóng thúc đẩy giao dịch, tránh cho đối phương đổi ý, giá cả bọn họ đưa ra cũng vô cùng ưu đãi.
Một trăm triệu độ cống hiến tuy nhiều nhưng chia ra cho mỗi loại đan dược, pháp khí thì chả có bao nhiêu.
Công xưởng sản xuất hơi lớn một tí đều có thể thỏa mãn yêu cầu của Hà Chính Hạo.
Thế là mua sắm nhanh chóng đạt tiến độ, hơi vượt quá dự liệu của Hà Chính Hạo.
Sau khi tiêu xài tất cả một trăm triệu độ cống hiến quyên được trong tay đổi thành một đống “phế phẩm” trông có vẻ vô dụng.
Dù đây là chuyện Lý Phàm phân phó, Hà Chính Hạo cũng cảm thấy trong lòng hơi hụt hẫng.
Một cảm giác không chân thật lan ra khắp lòng, thật lâu vẫn chưa tiêu tan.
Mà hành động kỳ lạ như thế của Hà Chính Hạo, tuy đã rất cẩn thận nhưng vẫn không thể lừa được vài kẻ có mắt nhìn.
Trong mắt đại chúng, nhất cử nhất động của Hà Chính Hạo không chỉ đại diện cho riêng một mình hắn.
Ai cũng biết hắn là tâm phúc của Lý Phàm. Thu mua quy mô lớn như thế, nếu nói không phải Lý Phàm bày mưu đặt kế thì mới là có quỷ.
Chẳng lẽ vị tu sĩ Thiên Cơ tông thượng cổ này lại thôi diễn được gì rồi?
Giá cả những vật tư Hà Chính Hạo thu mua sẽ tăng lên?
Trong nháy mắt có không ít người động lòng.
Nhưng…
Thảm án phổ nhàn chân diệp thảo còn đó, càng nhiều tu sĩ ngã một lần khôn hơn một chút cho rằng rất có thể Lý Phàm lại bày ra chiêu cũ, cố tình nâng giá ào ào.
Vẫn chọn quan sát.
Tại không gian chưa biết nào đó.
Long Dược Du dẫn đầu một nhóm tu sĩ bao gồm cả Chu Khắc Bảo, tập hợp tại cùng một gian phòng.
Bàn bạc về hành động gần đây của Lý Phàm.
Từ lần trước chịu tổn thất ngầm bởi một tay Lý Phàm, ngược lại còn bị ép phải hợp tác cùng hắn, sau đó tuy mặt ngoài không nhắc tới nhưng thật ra trong lòng mọi người đều khá ấm ức.
Dù có nói thêm thế nào đi nữa, bọn họ cũng toàn là nhân vật oai phong một cõi.
Tính kế Lý Phàm không thành mà còn bị đối phương trả lại một vố đau. Thua lỗ tiền của là chuyện nhỏ, mất mặt mũi sĩ diện mới là chuyện to!
Dù bên ngoài đôi bên đã đạt thành quan hệ “bạn bè hợp tác” nhưng việc đó không ảnh hưởng tới chuyện bọn họ sẽ âm thầm ngáng chân “con dê béo” Lý Phàm này vào lúc mấu chốt.
Hung hăng phun ra một hơi lửa giận trong lồng ngực.
Vì vậy bọn họ vô cùng để tâm tới mọi cử động của Lý Phàm, loại chuyện ủy thác Hà Chính Hạo gom độ cống hiến kết xù sau đó trắng trợn thu mua vật tư này đương nhiên cũng không giấu nổi mắt nhìn của bọn họ.