“Chư vị thấy thế nào? Là theo sau Lý Phàm, thu mua cùng hắn. Hay là…”
“Ha ha, muốn bám theo sau mông hắn để phát tài?” Tiếng cười nhạo khinh thường phát ra từ một người ngay tại hiện trường: “Mọi người đều biết, kẻ này âm hiểm xảo trá cùng cực. Nhớ lại hành vi của hắn trong quá khứ, có lần nào gióng trống khua chiêng mà không có mưu tính trước, muốn gài người khác một phen?”
“Mọi người tổn thất nặng nề trong vụ phổ hiền chân diệp còn chưa trôi qua được bao lâu đâu đấy. Chắc sẽ không quên mất đâu nhỉ?”
“Haizzz, Chu đạo hữu, đâu thể nói như thế được. Giờ đây không giống lúc xưa, bây giờ Lý Phàm thân là Bí Sứ thành Tùng Vân, trên người có chức quan chính thức. Há có thể lại làm xằng làm bậy như trước? Nếu hắn lại ác ý nhiễu loạn thị trường một lần nữa, phá hỏng sự ổn định của Tiên Minh, bên phía tổng bộ liệu có tha thứ cho hắn?” Một người khác cất giọng phản đối.
Mà lời vừa thốt ra, đa phần tu sĩ có mặt ở đây đều âm thầm gật đầu, tán đồng ý kiến.
“Đúng vậy! Theo ta thấy, dĩ nhiên hắn đã tiên đoán được cái gì đó nên lúc này mới có hành động lớn như thế. Phải biết, Hà Chính Hạo phụ trách chủ trì kế hoạch góp vốn kia, từ khi Lý Phàm xuất hiện đến nay và lập nghiệp. Ban đầu Lý Phàm có thể tích được danh tiếng to lớn như thế không thoát khỏi liên quan tới kế hoạch góp vốn này. Có thể nói, chiêu bài của hắn cũng không phải cái gì quá! Ta không tin hắn sẽ làm ra chuyện gì tổn hại mặt mũi uy tín!”
“Chúng ta nối gót theo! Nếu bàn về tài lực hùng hậu, chẳng lẽ những kẻ ô hợp kia còn có thể sánh bằng chúng ta cộng lại hay sao?”
…
Đám đông ồn ào, trong phút chốc, tu sĩ bằng lòng nối gót theo sau Lý Phàm, đồng bộ với hành động của hắn chiếm đa số.
Có thể thấy tuy bọn họ không thể đối phó Lý Phàm nhưng vẫn rất tin phục đối với năng lực của hắn.
Trong lúc đám người nhiệt liệt thảo luận, từ đầu đến cuối Chu Khắc Bảo không nói một lời nào, chỉ nhíu mày.
Còn Long Dược Du ngồi ngay ngắn ở chính giữa, tuy khóe miệng treo nụ cười nhạt nhẽo nhưng nét mặt vẫn không mất sự uy nghi. Sau khi hắn nhìn thấy biểu cảm của Chu Khắc Bảo, lên tiếng hỏi: “Chu đạo hữu có cái nhìn thế nào về chuyện này?”
Ai ngờ Chu Khắc Bảo không chút do dự mà trả lời thẳng: “Chắc chắn rồi, chúng ta có thể dựa theo danh sách thu mua của Lý Phàm để mua vật tư tương tự.”
Long Dược Du thấy Chu Khắc Bảo quả quyết như thế, trên mặt không khỏi lộ ra vẻ kinh ngạc. Chẳng qua hắn không ngắt lời đối phương mà tiếp tục kiên nhẫn nghe tiếp.
“Không bao lâu sau, giá cả của những thứ này chắc hẳn sẽ tăng lên không ít.”
Vẻ mặt nghi ngờ của Chu Khắc Bảo càng rõ rệt hơn: “Nhưng có điều khiến ta không hiểu được. Nếu những vật tư trên danh sách đều tăng giá đồng loạt.”
“Nếu thật sự xảy ra chuyện đó, vậy cũng chỉ có một khả năng.”
“Đó chính là một cuộc chiến tranh quy mô lớn sắp nổ ra.”
Chu Khắc Bảo bấm đốt tay một cách có chủ ý, tại hiện trường biến hóa nhảy ra giữa không trung một màn sáng.
Bên trên màn sáng hiện lên rất nhiều ký tự, danh mục trên đó vậy mà không khác một chút nào so với cái Lý Phàm đã bàn giao cho Hà Chính Hạo.
Theo một loạt nhận xét đánh giá của Chu Khắc Bảo, đám người lần lượt yên lặng. Bọn họ nhìn chằm chằm ký tự nhảy nhót trên màn sáng, trong chốc lát cũng ngạc nhiên lẫn nghi ngờ không thôi.
“Chiến tranh? Với Ngũ Lão hội? Không đến mức đó chứ, đã bao nhiêu năm không thật sự va chạm đao kiếm thật rồi. Tuy gần đây thế cục ở biên cảnh đúng thật trở nên căng thẳng nhưng có nói thế nào đi nữa cũng không chuyển biến xấu đến mức thật sự khai chiến đấy chứ?”
“Hoặc nói là! Trước đó không lâu Ngũ Lão hội đã “lật bàn”, tóm gọn toàn bộ đảo Vạn Tiên. Không phải chúng ta cũng nhịn nhục như mọi lần sao? Nếu quả thật bùng nổ chiến tranh, vậy phải là chọc thủng trời rồi mới đúng chứ?” Phản ứng đầu tiên của tuyệt đại đa số tại đây chính là không tin.
“Gần đây thu hoạch được tiếng gió có chỗ nào kỳ lạ hay không? Nếu thật sự muốn đánh, không đến mức không có bất kỳ chuẩn bị trước nào ở mọi mặt.” Giờ phút này Long Dược Du đang vô cùng nghiêm túc, hỏi dò.
Đầu tiên là an tĩnh trong chốc lát.
Sau đó các tu sĩ nhao nhao lấy linh phù truyền tin ra, phát động cách thức của bản thân tìm hiểu tin tức.
Nhưng đều không có ngoại lệ nào khác, cuối cùng bọn họ đều lắc đầu, không thu hoạch được gì.
“Kỳ quái…” Chu Khắc Bảo càng thấy nghi ngờ, khó hiểu.
Mà một đám tu sĩ, nhao nhao xem xét Long Dược Du, chờ quyết định sau cùng của hắn.
Long Dược Du nhắm mắt lại, trầm ngâm một lúc, ngẫm lại tình cảnh khi liên lạc với Lý Phàm trước đó, luôn cảm thấy có hơi không nhìn thấu nổi người này.
Vậy là trong bụng hắn nảy ra chủ ý.
“Thà rằng tin là có, không thể tin là không. Tên Lý Phàm này đúng thật có tí bản lĩnh.”
“Nhất định là hắn đã đoán được một vài chuyện trong tương lai, lần này chúng ta cứ dựa theo mà làm là được!”
Thấy vài người trong đám người còn lộ vẻ mặt không muốn, Long Dược Du thản nhiên cười nói: “Chư vị yên tâm đi thu mua đi.”
“Tôi đã xem qua số vật tư trên danh sách này rồi. Tuy bình thường sẽ không mấy dùng tới nhưng cũng may là giá cả ổn định, có thể trữ lại trong thời gian dài.”