“Nhưng vẫn giống hệt như lúc trước, tất cả chiêu công đều một đi không trở lại, không mảy may tạo thành phản ứng gì.”
Long Dược Du nheo mắt, như thể đang nhớ lại lời kể của Long Cửu Uyên đối với hắn: “Trọn vẹn ba ngày, huynh trưởng thử đủ loại phương pháp cũng không thể gây nên bất cứ tổn thương gì đối với bùn đen.”
“Vào giờ phút này, huynh trưởng hồi tưởng lại từng cảnh tượng bản thân bị nhốt tại cảnh giới Hóa Thần trong những năm qua, cuối cùng hạ quyết tâm.”
“Ôm tâm lý sự bất thành, thân cũng quyết chết, hắn thả người nhảy vào trong bùn đen.”
Tu sĩ có mặt tại hiện trường nghe vậy thì nhao nhao hít vào một hơi sâu.
Bọn họ đều tự hỏi lòng, nếu đổi lại là bọn họ, chỉ sợ không có dũng cảm làm như vậy.
Ai biết trong bùn đen kia là gì, cứ nhảy xuống như thế, liệu có chịu chết uổng phí?
Xem như không Hợp Đạo thành công, tu vi Hóa Thần vẫn có thể trấn áp một phương, làm mưa làm gió.
Mà một khi sinh tử thì chẳng nói trước được điều gì.
Nhưng Long Cửu Uyên lại lần này hết lần khác làm như thế!
Đám người kinh sợ thán phục, đồng thời trong lòng cũng thầm cảm thấy kính nể đối với hắn.
“Ta đã nghe nói từ lâu, Long Cửu Uyên dũng cảm hơn người, không phải người mà người thường có thể sánh bằng. Bây giờ xem ra lời đồn đại không hề nói quá lên, trái lại còn có hơi xem thường Cửu Uyên huynh!”
“Khó trách Cửu Uyên huynh có thể xưng huynh gọi đệ cùng rất nhiều Hợp Đạo tiên tôn chỉ với tu vi Hóa Thần!”
“Ha ha, chúng ta có thể gọi một tiếng Cửu Uyên huynh đã vô cùng vinh hạnh rồi!”
…
Nghe chư vị có mặt tại đây thổi phòng Long Cửu Uyên, Long Dược Du cũng trưng vẻ mặt đầy đắc ý, trong lòng lâng lâng.
Dù sao hắn và Long Cửu Uyên là huynh đệ ruột thịt cùng mẹ sinh ra, tình cảm sâu đậm, gần như không phân biệt.
Tâng bốc Long Cửu Uyên chính là tâng bốc Long Dược Du!
Qua một hồi lâu, Long Dược Du mới khẽ hắng giọng một cái, tiếp tục kể: “Sau khi tiến vào bùn đen, pháp khí phòng hộ trên người huynh trưởng bị tiêu hao với tốc độ khiến lòng người hoảng sợ.”
“Phải biết đây là pháp khí phòng hộ mà hắn đã cố ý mời một vị bắng hữu thân thiết tu vi Hợp Đạo giỏi về luyện khí, luyện chế đặc biệt.”
“Nếu như là pháp khí phòng hộ bình thường mua từ trong Thiên Huyền Kính, chỉ sợ đã sớm bị ăn mòn hầu như chẳng còn gì.”
“Thời gian giữ an toàn không lâu, tuy huynh trưởng của ta kinh sợ nhưng không rối loạn. Không đến mức hoảng loạn như ruồi không đầu, trái lại hắn còn nhắm mắt, ổn định tinh thần, cảm nhận sự biến hóa bên trong bùn đen.”
“Bùn đen này dường như là biển cả đen nhánh sâu thăm thẳm không có đáy, ngoại trừ huynh trưởng ra, hoàn toàn không còn dấu hiệu sinh mệnh nào.”
“Nhưng huynh trưởng lại có thể thoáng nhận ra bên trong bùn đen vốn nên hoàn toàn im ắng lại thỉnh thoảng truyền đến từng đợt rung động giống như gợn sóng.”
“Như thể sâu bên trong bùn đen có thứ gì đó đang chuyển động cuộn tròn.”
“Huynh trưởng bèn men theo đợt sóng dao động này, tiến hành thăm dò tiến thẳng vào sâu bên trong bùn đen.”
“Trời không tuyệt đường người, khi tất cả pháp khí phòng hộ chuẩn bị trên người hắn đều sắp bị hư hao gần như không còn.”
“Cuối cùng hắn đã tìm được nơi phát ra dao động kỳ lạ kia!”
Khi lời kể đến chỗ quan trọng nhất, Long Dược Du lại đột nhiên dừng lại.
Trong mắt của hắn hiện lên vẻ khác lạ, sau đó mới đè thấp giọng nói với mọi người: “Tại khu vực chính giữa bùn đen, có thể mơ mơ hồ hồ nhìn thấy một bóng người thấp thoáng màu đen.”
“Không phải tu sĩ mà là một nhân loại tạo thành từ vũng bùn màu đen đục ngầu.”
“Thiên địa chi phách!”
“Nhưng đây không phải điều khiến huynh trưởng kinh hãi nhất. Bởi vì ngoại trừ bùn đen kia, ở trước mắt hắn vẫn tồn tại một vật khác.”
Long Dược Du hít sâu một hơi, nói ra đáp án.
“Kia dường như là một thanh kiếm gãy. Bên trên thanh kiếm ẩn chứa sát khí ngợp trời, làm huynh trưởng, người đã tự tay đâm xuyên vô số tu sĩ Ngũ Lão hội cũng cảm thấy kinh hãi không thôi.”
“Thanh kiếm gãy giãy dụa tán loạn điên cuồng khắp xung quanh, còn bùn đen tự biến thân thể thành chiếc lồng nhốt nó lại!”
…
Bùn đen hóa biển cả, lấy thân nhốt kiếm!
Long Dược Du miêu tả cảnh tượng kỳ lạ quỷ quái này khiến đám người ngạc nhiên cảm thán không thôi.
Bọn họ nhao nhao suy đoán lai lịch của thanh kiếm gãy này.
Mà Lý Phàm đang cách cả vạn dặm bay đến nơi nào đó lại chợt khựng cả người lại.
“Thiên Sát Kiếm?”
“Hoặc là, một phần của Thiên Sát kiếm.”
Trong mắt Lý Phàm lóe lên một tia sáng.
Thiên địa chi phách lấy thân mình làm lồng, vây hãm tàn kiếm sát khí ngút trời.
Cảnh tượng Long Dược Du miêu tả khiến Lý Phàm lập tức nghĩ đến chuyện Thanh Phong giam kiếm trên bầu trời biển Tùng Vân.
Nhưng không giống những gì Lý Phàm trông thấy khi đó, cơ duyên để Long Cửu Uyên hợp đạo, chính ở châu Thiên Linh.
Thiên địa chi phách cũng là Hắc Chiểu chứ không phải Thanh Phong.
Nhưng…
Nhân vật chính đều nhất quán một cách đáng ngạc nhiên, là tàn kiếm với sát khí ngút trời.
Dường như Lý Phàm có thể khẳng định, bất kể biển Tùng Vân hay châu Thiên Linh, chắc hẳn đều là một phần của Thiên Sát kiếm hoàn chỉnh.
“Thiên Sát kiếm vốn là binh khí của Ngư Phụ lão nhân bị chia năm xẻ bảy, tản mạn khắp nơi.”
“Nhưng cho dù là những tàn kiếm không hoàn chỉnh này, cũng vẫn có thể đối kháng với thiên địa chi phách.”