“Thậm chí sau này, chuôi của Thiên Sát kiếm còn phá bỏ sự giam cầm của Thanh Phong. Quy xà Thái Nhất trấn áp ở Vân Thủy Thiên Cung kia cực khổ vô cùng, bị ép chìm vào trong giấc ngủ sâu.”
“Mảnh vỡ còn vậy thì rốt cuộc Thiên Sát kiếm hoàn chỉnh sẽ mạnh đến mức nào?”
Trong lòng Lý Phàm chấn động.
Những gì hắn biết lúc này chính là ba nơi đã có mảnh vỡ.
Những nơi còn lại, có khi nào còn nhiều hơn không?
Thiên Sát kiếm này thật ra có bí mật gì khiến tất cả thiên địa chi phách đều hiện thân trấn áp?
Và chủ nhân của Thiên Sát kiếm, Ngư Phụ lão nhân sẽ có tu vi ra sao?
“Ngư phụ, Thiên Y, Phu tử…”
Lý Phàm nheo đôi mắt lại.
Rõ ràng ba người này là người quen cũ, nhưng chuyện cũ liên quan đến họ lại thần bí vô cùng. Giống như luôn có một tầng sương mù dày đặc bao phủ, khiến người ta không thể hiểu được.
Hơn nữa, Lý Phàm còn có cảm giác mơ hồ.
Bí mật giữa bọn họ rất quan trọng với mình!
“Hễ thấy kẻ thù là nóng mắt. Mong rằng không bao lâu nữa trong kiếp này, có thể âm thầm quan sát lúc ba người đại chiến.”
Lý Phàm vừa thông qua Sát Cơ Vô Tướng khóa chặt Chu Khắc Bảo, tiếp tục theo dõi tình hình bên phía Long Dược Du.
Vừa khởi hành một lần nữa, bay về đích đến theo kế hoạch ban đầu.
Căn cứ vào những gì Long Dược Du miêu tả tiếp theo đây, khi Long Cửu Uyên trông thấy tàn kiếm Thiên Sát và Hắc Chiểu giằng co, trong lòng hắn vô cùng kinh hãi.
Nhưng hắn không bị cơ hội Hợp Đạo dễ như trở bàn tay mê hoặc mà mất đi lý trí.
Long Cửu Uyên rất rõ, cuộc đối đầu giữa tàn kiếm và Hắc Chiểu đã âm thầm đạt đến một dạng cân bằng nào đó.
Và nếu như bản thân tấn công hấp tấp sẽ phá vỡ thế sự cân bằng này.
Chỉ sợ điều hoàn toàn ngược lại, không chừng phải đối mặt với việc tàn kiếm và Hắc Chiểu hùa nhau công kích.
Suy cho cùng, Hóa Thần nhúng tay vào cuộc tranh đấu Hợp Đạo thực chẳng khác gì một loại khiêu khích nào đó.
Vì thế nháy mắt Long Cửu Uyên ra quyết định dùng thân bảo vệ pháp khí hư hại, hắn đánh liều cơ thể đang bị trọng thương, lao ra khỏi biển Hắc Chiểu.
Sau khi điều chỉnh hơi thở một lúc, Long Cửu Uyên bày bố “đại trận Tuyệt Thiên Cách Địa” xung quanh.
Trận pháp này chỉ có một công dụng, đó là cắt đứt mối liên hệ giữa thiên địa chi phách và bản thân thiên địa.
Thiên địa chi phách tuy là hiện thân của pháp tắc, nhưng nếu bị ngăn cách sẽ giống như nước không có nguồn, cây không có rễ, sức mạnh sẽ dần yếu đi trong khi liên tục bị tiêu hao.
Còn vốn dĩ Hắc Chiểu và tàn kiếm Thiên Sát ngang tài ngang sức, nếu nó trở nên yếu đi Thiên Sát kiếm sẽ có cơ hội!
Vì thế, Long Cửu Uyên ẩn nấp xung quanh chờ sự thay đổi.
Quả nhiên mấy tháng sau, Hắc Chiểu trong núi sâu dường như sôi sục, dâng trào cuồn cuộn.
Hiện tượng lạ kéo dài cả nửa ngày. Cuối cùng, một luồng kiếm ảnh đột phá lồng giam Hắc Chiểu, bay vút lên trời rồi biến mất không thấy đâu nữa.
Biển bùn lầy giống như băng tuyết tan chảy, nhanh chóng co vào trong, sau một lát, tất thảy ngưng tụ ra cơ thể hình người của “Hắc Chiểu”.
Sau khi xác định được một chút vị trí Thiên Sát kiếm rời đi, Hắc Chiểu đang định đi theo.
Đúng lúc này...
Long Cửu Uyên hành động!
Vừa ra tay đã toàn lực bộc phát, không chút e dè.
Kết quả của trận chiến này cũng được định đoạt.
Hắc Chiểu bị tiêu diệt.
Long Cửu Uyên, Hợp Đạo thành công!
“Ta còn nhớ, trong trận đại chiến ở châu Thiên Linh kiếp trước, hình như một cường giả Hợp Đạo đã chết. Không biết vị này mới lên cấp Hợp Đạo tiên tôn có thể thoát khỏi kiếp nạn này hay không.”
Ý nghĩ trong đầu lóe lên rồi rất nhanh biến mất, đích đến của Lý Phàm đã ở trong tầm mắt.
Nhìn giống một hoang đảo không người.
Mấu chốt không phải hòn đảo này, mà người ở trên đảo đó mới là mục tiêu của Lý Phàm.
Chính là Hàn Dịch mất tích đã lâu!
Kể từ ngày đó, hắn thoát chết trong tay Lý Phàm, trốn vào di tích đáy biển, không bao giờ thấy xuất hiện.
Mãi đến gần đây, Lý Phàm mới cảm nhận được hắn đã trở lại Tu Tiên giới.
Không phải trở về từ trong động sâu nơi đáy biển ban đầu kia, mà là chui ra từ đống đổ nát cách xa hàng nghìn dặm.
Nhìn khá chật vật, quần áo dính đầy vết máu, rách nát tả tơi.
Mà bản thân hắn dường như cũng bị thương nặng, không thể không tìm một hòn đảo lân cận nghỉ ngơi.
Sau khi Lý Phàm cảm nhận được cảnh tượng nơi này, hắn quả quyết lần theo.
Lý Phàm ẩn mình, quan sát Hàn Dịch từ xa.
Đã lâu không gặp nhưng hắn vẫn dừng ở Luyện Khí viên mãn, chưa thành công lên được Trúc Cơ.
Có điều, trên người hắn lại có thêm một loại khí tức khó lý giải, trước nay chưa từng có.
Thoạt đầu Lý Phàm vẫn chưa phát hiện ra.
Nhưng vào lúc này, Hàn Dịch vì bị thương quá nặng rơi vào hôn mê. Khí tức này tự nhiên xuất hiện, giúp Hàn Dịch tự chữa trị.
Khuôn mặt nhợt nhạt của hắn trở nên hồng hào hơn với tốc độ dường như có thể nhìn thấy bằng mắt thường. Hơi thở vốn yếu ớt, dần dần trở nên ổn định có lực hơn.
Trong mắt Lý Phàm lóe lên một tia kỳ lạ.
Sau một lát trầm ngâm, Lý Phàm hiện thân, trước hết dùng thần thông “trói trùng” khống chế Hàn Dịch.
Sau đó kích hoạt “Vân Thủy Huyễn Mộng Công” tiến vào trong mộng cảnh của Hàn Dịch.
Có lẽ vì vừa thoát khỏi kiếp nạn nên phòng tuyến tâm linh của Hàn Dịch mỏng manh đến không ngờ.