Ngũ phẩm, đây chính là kỳ trân dị bảo có tác dụng cả với Siêu Phàm cảnh, không dễ dàng có được.
Nhưng nếu là tứ phẩm thì vẫn hy vọng tìm ra được một ít ở đại lục Huyền Quy.
Dù sao thu thập trước đã, sau này cho dù là tu luyện Xích Diễm linh hỏa hay dùng để luyện đan cũng đều được.
“Bảo dược tứ phẩm vốn rất quý giá, nếu là bảo dược đặc biệt như hệ hỏa thì đến hoàng thất Đại Hạ ta cũng không có.”
Lão tổ Đại Hạ, Hạ Văn Thành cười khổ nói.
“Được rồi.” Vương Bình lắc đầu, cũng không thất vọng gì.
Bảo dược tứ phẩm đúng là rất quý hiếm ở đại lục Huyền Quy, hoàng thất Đại Hạ không có cũng bình thường.
Đương nhiên hắn cũng có sẵn nhưng hắn đã sử dụng cho mình rồi.
Chỉ có thể nói đại lục Huyền Quy còn quá nhỏ, thiên tài địa bảo quá ít.
Rất nhanh, Hạ Văn Thành và Vương Bình đã đi tới một phòng luyện đan.
Còn Hạ Uyển và bà lão thì đã rời đi trước hai người rồi.
Dù sao những chuyện tiếp theo, hai người họ ở lại cũng không có ích gì nên không xen vào.
“Lão bà tử, vị này là Vương Bình đạo hữu, hắn mang Hồi Dương thảo đến để luyện Hồi Dương đan cho ta, cho nên đến đây lấy thuốc của ngươi.”
Sau khi Hạ Văn Thành tiến vào phòng luyện đan thì nói với một nữ tu tóc bạc.
Nữ tu này là luyện đan sư tứ phẩm của hoàng thất Đại Hạ, cũng là đạo lữ của Hạ Văn Thành, có uy danh hiển hách ở Đại Hạ.
“Vương Bình là luyện đan sư tứ phẩm ở Kiếm Linh tông đang nổi tiếng gần đây sao? Trên người ngươi có Hồi Dương thảo ư?”
Đạo lữ của Hạ Văn Thành sửng sốt, rồi lập tức tung mình đến trước mặt Vương Bình, sắc mặt ngạc nhiên.
“Phải.” Vương Bình gật đầu, lấy Hồi Dương thảo từ trong nhẫn trữ vật ra.
“Thật sự là Hồi Dương thảo sao, thật đáng ngạc nhiên.” Đạo lữ của Hạ Văn Thành lộ ra vẻ mặt vui mừng, muốn lấy Hồi Dương thảo ngay.
Vương Bình khẽ cau mày nhìn, tránh tay nàng ra.
“Ngươi có ý gì?” Nàng bất mãn hỏi.
“Đây là Hồi Dương thảo của ta. Ta đã nói ta sẽ luyện chế Hồi Dương đan, chứ không phải đưa cho ngươi luyện chế.” Vương Bình thản nhiên nói: “Đương nhiên, nếu ngươi muốn luyện chế cũng không sao, thất bại cũng không liên quan đến ta.”
“Lão bà tử ta luyện đan hơn hai trăm năm, trăm năm trước đã trở thành luyện đan sư tứ phẩm. Nếu ta thất bại, ngươi dựa vào cái gì mà thành công được.” Đạo lữ của Hạ Văn Thành cười lạnh, vô cùng bất mãn vì Vương Bình xem thường mình.
“Lão bà tử, hắn chính là cường giả Linh Nguyên cảnh đại viên mãn.” Thấy lão bà còn muốn nói nữa, Hạ Văn Thành cười khổ giữ lại, nhắc nhở.
Đạo lữ của hắn chỗ nào cũng tốt nhưng quá si mê luyện đan, không để ý đến những chuyện bên ngoài, mặc dù bây giờ đã hơn hai trăm tuổi nhưng vẫn không hiểu quá nhiều đạo lý đối nhân xử thế, phong cách hành sự rất thẳng thừng.
Vừa nãy muốn trực tiếp lấy thuốc, rõ ràng là hành vi không lễ phép.
“Linh Nguyên cảnh đại viên mãn?” Lão bà tử bất ngờ, trợn tròn mắt nhìn Vương Bình, hoàn toàn không thể tin được.
Trẻ tuổi như vậy mà đã là Linh Nguyên cảnh đại viên mãn sao?
Thật đáng sợ.
Tu vi của nàng chỉ là Linh Nguyên cảnh tầng một, vốn tưởng rằng tu vi của Vương Bình cũng không cao hơn nàng bao nhiêu nhưng không ngờ lại kinh khủng như vậy.
Mặc dù nàng rất muốn nói Linh Nguyên cảnh đại viên mãn thì sao chứ, tu vi cao không có nghĩa là trình độ luyện đan cũng cao.
Nhưng cuối cùng nàng nghĩ đến hậu quả khi đắc tội với Vương Bình nên không nói gì.
Mặc dù nàng không hiểu đạo lý đối nhân xử thế nhưng cũng không ngốc.
“Đạo hữu, lão bà tử nhà ta cũng không có ác ý gì, mong ngươi lượng thứ.”
Hạ Văn Thành nói với Vương Bình.
“Là do lão bà tử không đúng.” Thấy Hạ Văn Thành xin lỗi nên lão bà tử chỉ có thể áy náy nói: “Vẫn nên để đạo hữu luyện đan thì hơn.”
Lúc này lão bà tử cũng phản ứng lại, hiểu được lợi và hại trong đó, biết rằng họ đã phạm sai lầm lớn.
Để Vương Bình luyện đan thì hợp lý hơn.
Cho dù luyện đan sư tứ phẩm mạnh hơn nữa nhưng không phải ai có thể cam đoan trăm phần trăm sẽ luyện chế thành công loại đan dược như Hồi Dương đan này.
Nếu thất bại thì sẽ phiền phức lớn.
Nhưng nếu Vương Bình thất bại thì cũng không phải trách nhiệm của hoàng thất Đại Hạ bọn họ.
Đến lúc đó, Vương Bình không thể hoàn thành lời hứa cũng xem như nợ hoàng thất Đại Hạ bọn họ một ân tình, có lẽ trong tương lai sẽ có tác dụng lớn.
Vì thế, lão bà tử suy nghĩ lại mà sợ nên lập tức xin lỗi.
Vương Bình gật đầu, thản nhiên nói: “Nếu ngươi không dám luyện đan thì tránh ra đi.”
Lão bà tử lúng túng, chỉ có thể tránh sang một bên, rời khỏi phòng luyện đan với Hạ Văn Thành, chờ ở bên ngoài.
Hai canh giờ sau, một luồng đan hương thấm vào ruột gan xuất hiện khiến hai người chấn động.
Sau đó, cánh cửa được đẩy ra, Vương Bình ném một bình ngọc chứa đan dược cho Hạ Văn Thành, mỉm cười nói: “Đây là Hồi Dương đan của ngươi. Tiếp theo, mời đạo hữu dẫn đường.”
Hạ Văn Thành nhận bình ngọc, mở ra xem, vẻ mặt mừng rỡ.
Đúng là Hồi Dương đan.
Mà sắc mặt lão bà tử bên cạnh cũng vô cùng khiếp sợ.
Lại luyện chế thành công, hơn nữa tỉ lệ còn không hề tệ.
Trình độ luyện đan của Vương Bình tuyệt đối không kém hơn nàng, thậm chí còn cao hơn nàng.
Rốt cuộc đây là quái vật gì… Không chỉ có tu vi Linh Nguyên cảnh đại viên mãn khi còn rất trẻ mà còn có trình độ luyện đan kinh khủng như vậy!
Nhất thời, ánh mắt của lão bà tử nhìn Vương Bình lập tức thay đổi, trở nên kính sợ.
Lúc trước lùi bước là vì tu vi của Vương Bình mà bây giờ là thật sự kính nể.
Còn Hạ Văn Thành sau khi cất đan dược xong thì tươi cười dẫn Vương Bình rời khỏi nơi này, đi đến cấm địa.
Lối vào cấm địa nằm dưới lòng đất.
Khi tiến vào lối đi ngầm, Vương Bình phát hiện khi xuống dưới lòng đất có một khí tức nguy hiểm phả vào mặt, khiến người ta sợ hãi.
Điều này khiến Vương Bình nheo mắt lại.