Mặc dù đã nhiều lần ở trong mô phỏng nhân sinh hắn biết được cấm địa này không đơn giản nhưng tự cảm nhận lại có cảm giác khác biệt.
“Không biết rốt cuộc trong cấm địa này cất giấu cái gì. Tại sao lại xuất hiện loại thí luyện này, lại dùng linh khí quý giá làm phần thưởng.”
Đáy lòng Vương Bình thầm nhủ.
Linh khí chính là bảo vật mà Siêu Phàm cảnh mới có tư cách có được.
Thế lực không có Siêu Phàm cảnh mà nắm giữ linh khí thì là do may mắn có được một thanh, hoặc do tổ tiên từng có lão tổ Siêu Phàm cảnh, sau khi tọa hóa truyền lại.
Kiếm Linh tông chính là loại đầu tiên, ngàn năm trước, từng xuất hiện cường giả Siêu Phàm cảnh.
Nhưng thế gian này không ai có thể không già đi, cường giả Siêu Phàm cảnh cũng phải tọa hóa.
Thậm chí Kiếm Linh tông cũng giống như Xích tộc, cũng từng gặp phải nguy cơ diệt môn, rất nhiều truyền thừa bị mất đi trong lịch sử.
Nếu không Kiếm Linh tông cũng không đến mức ngay cả bí pháp mở rộng đan điền cũng không có.
Lịch sử có thể chôn vùi quá nhiều thứ, rất nhiều bí thuật công pháp đã mất đi truyền thừa hoặc hoàn toàn biến mất, không ai có thể tìm thấy.
Giống như mô phỏng nhân sinh, có thể có cơ duyên khí vận để tìm thấy truyền thừa đều thành danh vang dội cả.
Giống như ma tu Mạc Phàm kia, giống những nhân vật thiên tài Linh Nguyên cảnh đại viên mãn cũng đều như vậy.
Trong lúc Vương Bình đang suy nghĩ thì đã đi theo Hạ Văn Thành vào sâu trong lối đi, thấy một cánh cửa khắc họa tiết ác quỷ.
Vương Bình nhìn chằm chú hình ác quỷ trên cánh cửa này, một luồng khí tức lạnh lẽo phả vào mặt, khiến sống lưng hắn lạnh toát, huyệt thái dương cũng giật lên điên cuồng.
Ngay lập tức, Vương Bình có trực giác, trong cấm địa này chắc chắn có thứ gì bí ẩn tồn tại.
“Đừng nhìn chằm chằm họa tiết ác quỷ, sẽ ảnh hưởng đến tâm thần, đã từng có người nhìn quá lâu mà sinh ra tâm ma. Ngoài ra, mở ra cấm địa, tiến vào trong thí luyện cần dùng năm mươi ngàn linh thạch hạ phẩm, còn cần đợi nửa canh giờ.”
Hạ Văn Thành thấy Vương Bình nhìn chằm chằm hình ảnh ác quỷ thì nghiêm mặt nhắc nhở.
“Phù.” Vương Bình khôi phục tinh thần, gật đầu.
Mặc dù trong lòng bất an nhưng Vương Bình cũng nhớ đến nhiều lần mô phỏng nhân sinh cũng không xảy ra chuyện gì nên tâm trạng của hắn cũng bình tĩnh lại, yên lặng chờ đợi.
Sau nửa canh giờ, giọng nói của lão tổ Đại Hạ, Hạ Văn Thành vang lên, Vương Bình vốn đang nhắm mắt dưỡng thần cũng mở mắt ra.
“Đạo hữu, cánh cửa cấm địa đã mở ra, ngươi có thể đi vào rồi.”
Sau khi Vương Bình nhẹ gật đầu với lão tổ Đại Hạ - Hạ Văn Thành, bóng dáng khẽ động, nhảy vào trong đó.
Chẳng mấy chốc, Vương Bình đã đến một không gian rất kỳ dị.
Trên bầu trời, có một mặt trăng máu, mang đến cho người ta cảm giác điềm xấu.
Cả vùng đất có rất nhiều xương khô, có hình người, cũng có cả thú.
Vương Bình đứng trên bầu trời, nhìn những bộ xương khô này, nheo mắt lại.
Nơi cấm địa này, quả nhiên có gì đó quái lạ.
Bí cảnh khảo hạch bình thường, khả năng cao sẽ không bố trí địa điểm sát hạch thành như thế này.
Ở đây làm cho người ta có cảm giác, giống như một chiến trường cổ đại còn sót lại.
“Thí luyện bắt đầu.”
“Đo lường đến tu vi của đối tượng thí luyện là Linh Nguyên cảnh đại viên mãn, cốt linh là 25, đánh giá thiên phú là trung đẳng.”
“Đối tượng thí luyện là Linh Nguyên cảnh đại viên mãn, số lượng là 15, chủng tộc: cương thi. Vui lòng giết chúng trong vòng mười phút để vượt qua thí luyện. Nếu không thể tiêu diệt hết cương thi trong vòng mười phút, sẽ bị coi là thất bại.”
Lúc này, trong không gian có một giọng nói hơi u ám vang lên.
“25 tuổi ở Linh Nguyên cảnh đại viên mãn, đánh giá thiên phú cũng chỉ ở mức trung đẳng, đây là nơi quái quỷ gì?”
Vương Bình nghe thấy giọng nói u ám này, trong lòng dậy sóng, vô cùng mất bình tĩnh.
Ngay sau đó, mặt đất rung chuyển, đất đá nứt toác ra, cương thi tràn ngập sát khí bò ra từ dưới đất, nhìn chằm chằm Vương Bình trên bầu trời
“Gào!”
Khi những cương thi này bò ra khỏi mặt đất, chúng đều mở ra con ngươi u hỏa màu lục, gào thét về phía Vương Bình, trực tiếp phóng lên trời, giết tới đây.
Về điểm này, sắc mặt Vương Bình không hề thay đổi, hắn giơ tay lên, trực tiếp thi triển Ngự Kiếm Quyết.
Trong phút chốc, cơ thể hắn bộc phát ra tràn đầy Xích Diễm linh nguyên, ngưng tụ thành những thanh trường kiếm xích diễm, che trời lấp đất đuổi giết những cương thi này.
Dưới thực lực mạnh mex của Vương Bình, những cương thi này đều bị đánh giết trong thời gian ngắn, hoá thành bột mịn.
Xích Diễm công vốn là một công pháp Địa cấp cực phẩm, khiến thực lực của Vương Bình mạnh hơn nhiều so với Linh Nguyên cảnh đại viên mãn bình thường.
Mặc dù thân thể cương thi vô cùng cứng cỏi, mạnh hơn nhiều so với Linh Nguyên cảnh đại viên mãn bình thường, nhưng vẫn không phải là đối thủ của Vương Bình.
Chưa kể đến công pháp hệ hoả, vô cùng khắc chế đối với loại vật âm sát như vậy.
Vì vậy, cho dù Vương Bình không sử dụng kiếm ý, chỉ dùng chiêu thức Ngự Kiếm Quyết cũng có thể dễ dàng giết chết chúng trong nháy mắt.
Mặc dù cấp bậc của Ngự Kiếm Quyết chỉ là Địa cấp hạ phẩm, nhưng chủ yếu là đủ đẹp trai, lại rất thích hợp cắt cổ, làm cho số lượng trước mặt Vương Bình, không có ưu thế gì đáng nói.
“Thí luyện thành công, có tiến hành lần thí luyện thứ hai hay không, sau khi vượt ải, có thể có được cơ duyên lớn.”
Khi Vương Bình dễ dàng tiêu diệt tất cả cương thi, giọng nói lạnh lùng lại vang lên.
Lần này, dường như mang theo một chút cám dỗ.
Mí mắt Vương Bình khẽ giật một cái.
Trong nhân sinh mô phỏng trước đây, Vương Bình cũng xông vào cấm địa, nhưng kết quả của những lần đó đều là suýt chết.
Khi đó, Vương Bình đã là Bán Bộ Siêu Phàm đại cảnh.
Bán Bộ Siêu Phàm đại cảnh như Vương Bình cũng suýt chết, huống hồ là hắn bây giờ.
Đồng thời, Vương Bình cũng nhận ra sự khác thường trong giọng nói lạnh lùng này, dường như không phải là máy móc cứng nhắc, mà là có trí khôn.