Ta Mô Phỏng Con Đường Trường Sinh Trong Nhóm Chat (Dịch Full)

Chương 113 - Chương 113. Phản Ứng Của Cổ Ngọc.

Chương 113. Phản ứng của cổ ngọc.
Chương 113. Phản ứng của cổ ngọc.

Vì lý do này, Vương Bình giả vờ suy tư, lộ ra vẻ mặt động lòng, nhưng vẫn lẩm bẩm: “Thí luyện tiếp theo nhất định sẽ khó khăn hơn, chờ thực lực ta mạnh mẽ thêm chút, trở lại cũng không muộn.”

Khi Vương Bình vừa nói ra lời này, giọng nói lạnh lùng lại vang lên, mang một chút tiếc nuối: “Bởi vì người thí luyện từ chối tiếp nhận thí luyện vòng thứ hai, thí luyện kết thúc.”

Dứt lời, Vương Bình cảm nhận được dao động trong không gian.

Ngay sau đó, Vương Bình xuất hiện ở lối đi bên ngoài cấm địa, trước mặt còn có một thanh trường kiếm màu đỏ tỏa ra linh tính đang lơ lửng.

Đây rõ ràng là một thanh linh kiếm.

Nhìn linh kiếm lơ lửng giữa không trung, lão tổ Đại Hạ - Hạ Văn Thành sửng sốt một chút, sau đó ánh mắt trở nên hừng hực.

Linh kiếm, đó là thứ tốt mà tu sĩ ở Siêu Phàm đại cảnh mới có tư cách có được.

Nếu thế lực nào có thể cầm trong tay, là nội tình có thể trấn áp.

Linh Nguyên cảnh tầng chín nắm giữ linh kiếm là có thể dễ dàng giết chết những tu sĩ Linh Nguyên cảnh đại viên mãn.

Phải biết rằng, đột phá Linh Nguyên cảnh tầng chín không khó, nhưng đạt tới Linh Nguyên cảnh đại viên mãn thì rất khó.

Nếu hoàng thất Đại Hạ của hắn có một thanh linh kiếm, vậy có thể trường tồn ngàn năm bất hủ giống như Kiếm Linh tông.

Tuy nhiên, lão tổ Đại Hạ - Hạ Văn Thành tỉnh táo lại rất nhanh, cười khổ một tiếng.

Bảo vật động lòng người, nhưng hắn không có lá gan chạm vào đồ vật của Vương Bình.

Dù sao, từ lúc Vương Bình mới vào tới giờ, mới được khoảng một phút.

Trong một thời gian ngắn như vậy, hắn đã vượt qua thí luyện.

Điều này cho thấy, Vương Bình không chỉ có tu vi mạnh mẽ, sức chiến đấu của bản thân hắn tuyệt đối đã đạt tới trình độ kinh người.

Nếu không, không thể tiêu diệt năm kẻ địch cùng cảnh giới ngay lập tức được.

Thực lực bậc này quá khủng khiếp.

E rằng, chỉ có những nhân vật thiên kiêu đã đột phá đến Siêu Phàm đại cảnh hoặc Linh Nguyên cảnh đại viên mãn thời cổ đại, mới có thể sánh với hắn.

Vì vậy, nếu muốn chạm vào đồ vật của Vương Bình, là tự tìm đường chết, kéo theo toàn bộ hoàng thất Đại Hạ cũng sẽ gặp nạn.

“Nhưng mà, đợi đến lúc nha đầu Hạ Uyển kia trưởng thành, hoàng thất Đại Hạ ta chưa chắc không có cơ hội lấy được một thanh linh kiếm, chỉ là, đến lúc đó, có khả năng lão hủ đã toạ hóa rồi.”

Hạ Văn Thành lại nghĩ đến Hạ Uyển, thở phào nhẹ nhõm vui mừng, nhưng cũng có chút tiếc nuối.

“Linh kiếm hệ hoả sao, rất xứng đôi với công pháp ta tu luyện.”

Vương Bình nắm chặt linh kiếm, cảm nhận được sức nóng thiêu đốt từ nó, nhẹ gật đầu hài lòng.

Có thêm một linh khí, là có thêm thuộc tính của chính mình.

Linh kiếm hệ hoả, có thể bùng phát ra hoả diễm mạnh mẽ, khuếch đại sức mạnh của linh nguyên hệ hỏa, cho phép các tu sĩ hệ hoả phát huy sức mạnh lớn hơn.

Tuy nhiên, tu sĩ ở Linh Nguyên cảnh có được một linh kiếm đã là một cơ duyên to lớn, để có được một linh khí phù hợp với thuộc tính của chính mình, đó là chuyện vô cùng khó khăn.

Cũng chỉ có tu sĩ Siêu Phàm đại cảnh mới có năng lực đặc biệt tìm được linh khí phù hợp với thuộc tính và phong cách chiến đấu của mình.

“Thanh kiếm tên là Sí Hoả sao? Tên hay đấy.”

Vương Bình lại nhìn thấy hai chữ “Sí Hoả” trên chuôi kiếm của mình, không khỏi cười thầm, cất nó vào trong nhẫn trữ vật.

“Đạo hữu, nếu giao dịch đã xong, vậy tại hạ xin cáo từ.”

Sau đó, Vương Bình nhìn Hạ Văn Thành - lão tổ Đại Hạ, mở miệng nói.

Lão tổ Đại Hạ - Hạ Văn Thành trước tiên gật đầu, sau đó tiếp tục nói: “Nếu đạo hữu còn muốn tiến vào cấm địa, lão phu sẽ dẫn đường vì đạo hữu.”

“Được.” Vương Bình không từ chối.

Dù sao, sớm muộn gì hắn cũng sẽ đến nơi cấm địa này để tìm hiểu thực hư.

Đương nhiên, trước khi thực lực của hắn đủ mạnh, hắn sẽ không tự tiến vào cấm địa này, mà là thông qua mô phỏng.

Dù sao thủ đoạn trong này rõ ràng không nhỏ, chính mình tiến vào vẫn có thể gặp nguy hiểm.

Nếu vô tình xuất hiện hiệu ứng cánh bướm, xảy ra chuyện ở trong đó, thì sẽ là chết không được nhắm mắt.

“Nói tới đây, đạo hữu, ta lại có một chuyện muốn nhờ ngươi.”

Lúc này, Vương Bình nhớ tới một chuyện khác của mình khi xuống núi, liền nói với Hạ Văn Thành.

“Có chuyện gì vậy?” Hạ Văn Thành có hơi ngạc nhiên và tò mò: “Nếu lão hủ làm được, nhất định sẽ dốc toàn lực.”

“Ta có một viên Linh Nguyên đan ở đây, muốn mời hoàng thất Đại Hạ các ngươi tổ chức một buổi đấu giá cho ta.”

Vương Bình lấy Linh Nguyên đan từ trong nhẫn trữ vật ra, nói.

Linh Nguyên đan vô dụng đối với hắn, còn không bằng bán đấu giá để đổi lấy một lượng lớn linh thạch.

Mặc dù hiện tại trên người hắn còn có hơn ba vạn linh thạch, nhưng hắn tiến hành mô phỏng nhân sinh rất nhiều lần, mô phỏng thêm một thời gian nữa là sẽ cạn kiệt.

Vì vậy, kiếm thêm linh thạch để ở trên người là chuyện rất quan trọng.

Ở Đại Hạ có rất nhiều phòng đấu giá, nhưng phòng đấu giá do hoàng thất Đại Hạ mở vẫn là lớn nhất.

Vì vậy, giao đan dược cho phòng đấu giá Đại Hạ để tiến hành bán đấu giá là lựa chọn thích hợp nhất, cũng có thể tối đa hóa lợi ích.

“Linh Nguyên đan!”

Hạ Văn Thành đầy ngạc nhiên.

Ở Đại Hạ, mặc dù Linh Nguyên đan không trân quý như Hồi Dương đan, nhưng vẫn là một đan dược vô cùng trân quý, có thể khiến tu sĩ Linh Nguyên cảnh tầng sáu trở xuống theo đuổi cuồng nhiệt, thường có thể bán ra giá cao ngất trời.

“Lại nói, buổi đấu giá của hoàng thất Đại Hạ ta sắp bắt đầu, tôn tử của đang lo lắng không tìm được vật phẩm then chốt thích hợp, đan dược này của đạo hữu xuất hiện vừa đúng lúc.”

Lập tức Hạ Văn Thành nở nụ cười nói.

“Để tỏ lòng biết ơn, ta sẽ thay mặt tôn tử miễn phí gửi bán của cuộc đấu giá này cho đạo hữu.”

“Như vậy, chuyện này cứ giao cho hoàng thất Đại Hạ của các ngươi, ta sẽ dạo chơi ở Hoàng thành một thời gian, yên tĩnh chờ đấu giá bắt đầu.” Vương Bình gật đầu, cũng không thèm để ý tới Hạ Văn Thành vì muốn nịnh bợ hắn mà nói dối, còn nói như một chuyện thật vậy.

Hết chương 113.
Bình Luận (0)
Comment