“Đây là ma pháp cấm chú - Vạn Lôi Chuyển Diệt, sau khi sử dụng có thể kích phát ra lôi điện vạn trượng, đánh chết kẻ địch. Về uy lực, nháy mắt hủy diệt một đô thị lớn hiện đại hóa cũng không phải vấn đề.”
“Còn đây là ma pháp cấm chú - Thiên Sứ Thánh thuẫn. Ma pháp cấm chú có tính phòng ngự, sau khi sử dụng có thể ngưng tụ một Thánh thuẫn có quang minh thiên sứ, có thể phòng ngự công kích của cấm chú.”
Nghe lời giới thiệu của Trương Hổ, Thái Vĩnh Long, Trần Dao, Trương Tuấn đều hít ngược khí lạnh, trợn mắt há mồm nhìn Trương Hổ.
Hay lắm, Trương Hổ giàu có quá rồi, loại cấm chú kinh khủng này, một lần lấy ra hai cái, rất vô lý.
“Sư phụ ngươi là ai, sao giàu như vậy?”
Ánh mắt Vương Bình trở nên tế nhị.
Theo lời của Trương Hổ, Đại Ma đạo sư của thế giới bọn họ là có thể sử dụng cấm chú, có thể một đòn diệt thành.
Nhưng Đại Ma đạo sư có thể sử dụng cấm chú, không có nghĩa chế tạo quyển trục cấm chú rất đơn giản.
Có thể chế tạo ma pháp cấm chú thành quyển trục để sử dụng, giá trị của nó chắc chắn là vượt quá tưởng tượng.
Quyển trục cấm chú này có lẽ tùy tiện một cái đều có thể mua được một trọng thành nhỉ, nói nó vô giá về mặt ý nghĩa chân chính đều không quá.
“Sư phụ ta là Kiếm Thần, theo phẩm cấp là trên Đại Ma đạo sư, có thể sánh ngang với Pháp Thần.”
Trương Hổ khẽ ho một tiếng, rất khiêm tốn nói.
“.”
Thái Vĩnh Long, Trần Dao, Trương Tuấn im lặng rồi.
Hay lắm, vốn tưởng khởi đầu của Tần Thiên và Diệp Tiểu Phàm đã ông hoàng may mắn siêu cấp rồi, thì ra tên Trương Hổ này quá khiêm tốn, hắn mới là Ông hoàng may mắn đời đầu của group chat người xuyên không.
Đại ma đạo sư có thể dùng ra cấm chú, một đòn diệt thành.
Lực phá hoại này đã vượt xa cấp bậc Nguyên Linh cảnh đại viên mãn rồi, nói là đạt đến Linh Hải cảnh cũng không quá.
Nhưng vì mọi người không biết cụ thể Linh Hải cảnh mạnh cỡ nào, trong lòng không tiện đưa ra phán đoán và so sánh.
Nhưng cũng đủ nhìn ra sự kinh khủng của Đại Ma đạo sư.
Thế mà sư phụ của Trương Hổ lại là Kiếm Thần áp đảo cả Đại Ma đạo sư, sánh ngang với Pháp Thần, điều này rất dọa người.
Không hề nghi ngờ hắn là sức chiến đấu cấp bậc Siêu Phàm đại cảnh, chỉ là không biết cụ thể sánh ngang với cấp bậc gì.
“Ngươi đúng là giỏi giấu.” Vương Bình cũng chịu thua rồi.
Tên này xếp thứ ba trong danh sách thành viên, người thứ ba vào group, mãi đến bây giờ mới tiết lộ bối cảnh của bản thân, đúng là khiêm tốn.
Nhưng tính cách của tên này quả thật là như vậy, rất cẩn thận, ban đầu cũng không nói ra chi tiết cụ thể bàn tay vàng của bản thân, đồng thời còn rất thực tế.
Đương nhiên, bây giờ Trương Hổ chủ động giao ra hai quyển trục cấm chú, cũng khiến Vương Bình lại xem trọng hắn hơn rất nhiều.
Dù sao không phải ai đều nỡ giao ra đồ quý giá như vậy.
“Khiêm tốn là vương đạo.” Trương Hổ thẹn thùng nói.
Thế nhưng khuôn mặt trông hơi hung dữ mang lại một loại cảm giác ta là người xấu cho người khác của hắn làm thế nào cũng không thể khiến người ta kết hợp hắn với hai chữ trung thực, thẹn thùng.
“Thật khiến người ta hâm mộ, ta cũng rất muốn có sư phụ như vậy.” Thái Vĩnh Long lại chua rồi.
Hắn cảm thấy bản thân mình gần đây đã sắp biến thành chanh tinh.
Hết cách, thành viên hậu bối hoặc là bàn tay vàng trâu bò, hoặc làc cực kỳ may mắn, hoặc là cả hai đều tốt.
Giống như hắn, ban đầu còn cảm thấy vận may của bản thân mình không tệ lắm, là lão đại trong group, bây giờ xem ra hắn rất bình thường.
Hắn vốn cho rằng Trương Hổ thảm hơn hắn, kết quả người ta mạnh hơn hắn nhiều.
Nhìn xem, ma pháp cấm chú tùy tiện đã lấy ra được hai cái.
Bà nội hắn, đây là cấm chú đấy, theo miêu tả của Trương Hổ, thì là thứ hoàn toàn đủ để hắn dùng làm át chủ bài.
Nếu như hắn có át chủ bài như vậy, có thể đi tranh rất nhiều cơ duyên rồi, không tới mức bất lực như bây giờ.
Trong lòng Trần Dao và Trương Tuấn cũng buồn bã, hụt hẫng.
Chỉ có Vương Bình vẫn dửng dưng.
“Theo miêu tả của ngươi, uy lực của thứ này quả thật đã đạt đến cấp bậc Linh Hải cảnh, nhưng cũng là một đòn tiện tay của Linh Hải cảnh, không có tác dụng gì với ta. Nhưng nếu là chiến đấu cùng cảnh giới, dùng để quấy nhiễu đối phương thì có vẻ cũng không tệ.”
Vương Bình nhìn ma pháp cấm chú - Vạn Lôi Chuyển Diệt, nói.
“Ơ.”
Nghe lời này, mọi người lại sững sờ.
Hay lắm, uy lực kinh khủng như vậy lại chỉ là một đòn tiện tay của Linh Hải cảnh sao?
Tác dụng chỉ là để quấy nhiễu đối phương, vô lý nha.
Giờ phút này, mấy người đã có nhận thức rõ ràng hơn về sự mạnh mẽ của Linh Hải cảnh.
Thế giới huyền huyễn, chính là thế giới huyền huyễn.
“Còn về quyển trục cấm chú này, ngược lại không tệ, nếu như ta dùng tốt, có lẽ có thể giữ được một mạng, thuận lợi giúp chúng ta hoàn thành nhiệm vụ đoàn thể. Nếu không dùng đến, ta sẽ trả cho ngươi.”
Vương Bình nhìn quyển trục ma pháp cấm chú - Thiên Sứ Thánh thuẫn, vẻ mặt nghiêm túc nói.
Vương Bình vẫn cần đến quyển trục loại hình phòng ngự, trọng lượng của nó ở trong lòng hắn quý giá hơn Vạn Lôi Chuyển Diệt rất nhiều.
Dùng tốt thì có thể giữ được một mạng lúc hai bên sử dụng đại chiêu.
“Tiểu thư Trần Dao, ngươi ở nhà không?”
Đúng lúc này, tiếng chuông cửa đột nhiên vang lên.
Ngay sau đó, màn hình hiển thị khách đến ở cửa đã sáng lên, xuất hiện một gương mặt già nua đôn hậu.
Điều này khiến đám người Vương Bình có mặt đều hơi cau mày.
“Hắn là Lý lão, là một đạo sư của học viện Đạo sĩ Kinh thành.”
Trần Dao giải thích với mọi người.
“Thì ra là vậy.”
Ánh mắt Vương Bình lóe lên, gật đầu.
Trong tập tài liệu của Trần Dao có ghi chép sự phát triển những năm này của nhân loại.
Sự thành lập của học viện Đạo sĩ là để mau chóng đào tạo đạo sĩ thế hệ mới, ứng phó với nguy cơ trong tương lai.
Thân phận hiện giờ của Trần Dao ngoài mặt cũng là học sinh của học viện Đạo sĩ Kinh thành.