Ta Mô Phỏng Con Đường Trường Sinh Trong Nhóm Chat (Dịch Full)

Chương 334 - Chương 334. Ma Tu Loạn Thế! Tình Cờ Triển Khai (4)

Chương 334. Ma tu loạn thế! Tình cờ triển khai (4)
Chương 334. Ma tu loạn thế! Tình cờ triển khai (4)

Tiếp theo, Vương Bình mua một cái viện ở trung tâm thành Thánh Tâm, để sau này làm nơi ở và tu hành.

Quá trình mua nhà cũng không quá rườm rà, sau khi Vương Bình trực tiếp lấy ra một lượng lớn linh thạch, tuôn ra tu vi Huyền Đan cảnh, thì dễ dàng thực hiện.

Sau đó, Vương Bình hỏi Diệp Thần rằng hắn có muốn đi ra ngoài với mình không.

Diệp Thần trả lời là không đi, hắn muốn ở chỗ này chăm chỉ tu hành, hắn của hiện tại có đi ra ngoài với sư phụ thì cũng là một trở ngại.

Đối với chuyện này, Vương Bình không có ý định ép buộc Diệp Thần ra ngoài, mà cùng với Thái Vĩnh Long rời khỏi đây, để lại một mình Diệp Thần ở lại trong viện này khổ tu.

Bản thân viện này có trận pháp riêng, chỉ có người trên Bán Bộ Huyền Đan cảnh mới có thể xông vào. Vương Bình không lo lắng Diệp Thần sẽ xảy ra chuyện gì.

Cho dù thực sự có ai đó muốn tấn công Diệp Thần thì cuối cùng vẫn sẽ bị cái khí vận chi tử của Diệp Thần giết chết một cách kỳ lạ.

Đảo Thánh Tâm, mặc dù là một hòn đảo, nhưng diện tích cũng không nhỏ hơn đại lục Huyền Quy, phải nói là lớn hơn rất nhiều.

Nơi đây có núi non triền miên, kỳ danh là Thánh Tâm sơn mạch, có thể nói là chiếm hết một phần năm diện tích của đảo Thánh Tâm, trong đó có các loại yêu thú mạnh mẽ chiếm cứ.

“Thánh Tâm Sơn Mạch à, ta nhớ trong một lần mô phỏng,’Vương Bình’ đã phát hiện ra một loại đảo dược dưỡng hồn bát phẩm, nghỉ cách dụ yêu thú Huyền Đan cảnh rời đi, còn tưởng rằng có thể hái được bảo dược trân quý, kết quả lại là trực tiếp giết bị một con yêu thú Huyền Đan cảnh đang ngủ đông khác cắn chết. Loại yêu thú này, cũng là đi theo cặp.”

Vương Bình dẫn theo Thái Vĩnh Long, không chút kiêng kỵ mà phi hành trên bầu trời của Thánh Tâm Sơn Mạch, trong đầu suy nghĩ về nhiều điều.

Với tu vi của hắn hiện tại, mặc dù không thể gọi là muốn làm gì thì làm ở đây, thế nhưng cũng có thể tự do ra vào, cho nên cũng không cần kiêng kỵ cái gì.

“Chẳng qua là, thời gian xuất hiện của cây bảo dược bát phẩm kia là gần hai trăm năm sau, phỏng chừng hiện tại cũng chưa có xuất hiện, cho dù có xuất hiện thì đoán chừng cũng là chưa thành thục, cũng không biết đạt tới bát phẩm hay không. Thôi bỏ đi, cho dù có thành thục hay không, cứ hái trước đi rồi tính sau.”

“Vương ca, ở ngay phía trước.”

Lúc này, Thái Vĩnh Long cũng lên tiếng nói.

Vương Bình gật đầu, thu lại tâm trạng, tăng tốc độ phi hành.

Rất nhanh sau đó, Vương Bình đã đưa Thái Vĩnh Long tới bầu trời phía trên mục tiêu.

Sau đó, cả hai nhìn thấy một cây bảo dược bốn lá trong suốt óng ánh, trông rất sống động dưới ánh sáng mặt trời.

“Đây là, bảo dược bát phẩm Tứ Diệp Bạch Ngọc Hoa?”

Vương Bình nhìn cây bảo dược này với vẻ mặt kinh ngạc.

Bảo dược bát phẩm vốn đã quý hiếm rồi, mà Tứ Diệp Bạch Ngọc Hoa này thì càng quý hiếm hơn, giá trị thực của nó đủ để sánh ngang với bảo dược cửu phẩm thường.

Bởi vì Tứ Diệp Bạch Ngọc Hoa chỉ có một loại dược hiệu, chính là có thể nâng cao ngộ tính của một người.

Trên đời này, thứ quý giá nhất chính là thứ có thể nâng căn cốt ngộ tính của tu sĩ.

Đối với tu sĩ tầng thấp mà nói, bảo dược tăng cường căn cốt là trân quý nhất.

Nhưng đối với những đại năng kia mà nói thì bảo dược giúp tăng cường ngộ tính còn quý giá hơn cả.

Cho nên, mỗi khi có bảo dược cao cấp có thể tăng cường căn cốt và ngộ tính, hơn nữa còn bị rất nhiều tu sĩ phát hiện, chắc chắn sẽ đánh nhau đến bể đầu chảy máu.

Suy cho cùng thì đoạt được thứ tốt như thế này, tương lại mới có thể tiến xa hơn, không ai muốn bỏ lỡ cả.

Không ngoa khi nói rằng nếu cây Tứ Diệp Bạch Ngọc Hoa này bị đại năng Âm Dương cảnh hay thậm chí là một số đại năng Sinh Tử cảnh ngộ tính không tốt phát hiện, chắc chắn bọn họ sẽ vô cùng phấn khích.

Bởi vì, Tứ Diệp Bạch Ngọc Hoa này có ích rất lớn đối với bọn họ.

Vương Bình nghi ngờ rằng sau này tu hành, cần phải có tính ngộ đạo mới để đột phá đại bình cảnh.

Suy cho cùng thì trong Bách Triều Đại Chiến, phải thông qua việc có lĩnh ngộ được thần thông hay không để phân chia ra thiên tài và kẻ tầm thường.

Chính là xem xét đối với ngộ tính và căn cốt.

“Vương ca, cây bảo dược này là gì?”

Nhìn thấy Vương Bình làm ra vẻ mặt kinh ngạc, vẻ mặt Thái Vĩnh Long cũng tràn đầy vui mừng, mong đợi hỏi.

Hắn có linh cảm lần này chắc chắn là tìm được bảo bối.

“Tứ Diệp Bạch Ngọc Hoa, bảo dược bát phẩm, một thứ tốt giúp nâng cao ngộ tính, cũng là một trong những nguyên liệu chính để luyện chế đan dược cửu phẩm Tứ Tâm Đan. Nếu có một luyện đan sư cửu phẩm nắm giữ phương thuốc tương ứng, chỉ cần tìm được các nguyên liệu khác là có thể luyện chế được đan dược cửu phẩm Tứ Tâm Đan, chính là đan dược cực phẩm ngay cả đại năng Sinh Tử cảnh cũng sẽ hơi động lòng.”

Vương Bình thở phào nhẹ nhõm, chậm rãi giải thích.

Thảo nào Thái Vĩnh Long nhìn thấy sợi cơ duyên to như vậy, cơ duyên này đúng là tốt thật.

Cùng lúc đó, Vương Bình cũng nhớ tới một chuyện khác.

Chẳng lẽ là bởi vì lần đó tên hái hoa tặc có’thiên phú’ là Vương Bình rẻ trúng Băng Ngưng Nguyệt, nên đã khiến cho cơ duyên của nàng lần này bị sai sót?

Hoặc là nói,’Vương Bình’ kia bởi vì muốn có Tứ Diệp Bạch Ngọc Hoa này nên mới làm quen với Băng Ngưng Nguyệt.

“Văn bản miêu tả của máy giả lập nhân sinh quá thiếu sót, thiếu hụt quá nhiều chi tiết. Lúc này thì lại không giống như hình ảnh đoán tương lai chi tiết. Đương nhiên, nếu là dự đoán tương lai bằng hình ảnh, vậy thì cũng sẽ không có thị giác Thượng Đế thi thoảng xuất hiện trong máy giả lập nhân sinh.”

Trong lòng Vương Bình nghĩ thầm.

“Gào!”

Đúng lúc này, một tiếng gầm vang vọng bầu trời, một con yêu thú hình thể khổng lồ, trên lưng có hai cánh, trên người còn có tinh thể màu trắng bay ra khỏi hang động, bộc phát ra khí tức của yêu thú Huyền Đan cảnh, áp về phía hai người Vương Bình.

Hết chương 334.
Bình Luận (0)
Comment