Ta Mô Phỏng Con Đường Trường Sinh Trong Nhóm Chat (Dịch Full)

Chương 347 - Chương 347. Thủ Đoạn Của Ma Hoàng! Tiền Bối Người Xuyên Không Đầu Tiên (4)

Chương 347. Thủ đoạn của Ma Hoàng! Tiền bối người xuyên không đầu tiên (4)
Chương 347. Thủ đoạn của Ma Hoàng! Tiền bối người xuyên không đầu tiên (4)

Khi Vương Bình mở giao diện group chat ra, hắn phát hiện trong group đang vô cùng rôm rả.

Bốn người Trần Dao, Lâm Viên Viên, Trương Hổ, Vương Thụ Tề cuối cùng cũng đã hoàn thành nhiệm vụ group chat tuyên bố.

Chẳng qua, so với Vương Bình nhẹ nhàng thì quá trình bọn họ hoàn thành nhiệm vụ lần này khá là mạo hiểm.

Những người luân hồi đó thật sự rất mạnh.

Bọn họ không chỉ có là thân thể mạnh, thậm chí khi kết hợp lại, sức chiến đấu có thể phát ra đã đạt tới cấp bậc có thể hạ dục Võ Thánh cửu tinh.

Ngoài ra, dù bọn họ mạnh, nhưng bọn họ vẫn lựa chọn lên kế hoạch rồi mới làm việc.

Bọn họ xúi giục một vài Võ Thánh, tẩy não tổng thống, phá huỷ pháo laser, ám sát Võ Thánh, thậm chí còn muốn tạo thành thú triều kinh khủng, các loại thao tác chơi rất là lưu loát.

Nếu không phải tuyển thủ Lâm Chiến cũng là một tuyển thủ thận trọng, phát hiện ra kế hoạch của bọn họ thì không biết cuối cùng sẽ thế nào.

Dù vị Võ Thánh mạnh nhất là Lâm Chiến đã phát hiện ra kế hoạch của bọn họ và ngăn cản, cộng thêm Trần Dao và Lâm Viên Viên có sức chiến đấu mạnh, vả lại còn dựa vào bàn tay vàng làm mình mạnh hơn, cộng thêm Trương Hổ cầm một quyển trục cấm chú pháp thần quý giá tới, nhưng suýt nữa bọn họ đã bị giết chết hết.

Nhưng khi đánh tới cuối cùng, nhóm người Trần Dao vẫn không dễ dàng.

Bởi Trần Dao bị thương nặng.

Lâm Viên Viên không có đủ kinh nghiệm chiến đấu, suýt nữa tử vong.

Trương Hổ vì không đủ thực lực nên suýt nữa bị đối phương dùng đạo cụ giết chết.

Nếu không phải Vương Thụ Tề chắn một đợt thương tổn tiếp theo cho hắn bằng lực phòng hộ mạnh mẽ của mình thì hắn thật sự đã tử vong rồi.

Ngoài ra, tân nhân La Vệ Quốc cũng phát huy ra tác dụng rất lớn.

Trong khi chiến đấu, nếu không có tinh hoa sinh mệnh La Vệ Quốc chuẩn bị, mấy người không được khôi phục có thể sẽ thua trận, hoặc là bị thương quá nặng sau trận chiến mà tử vong.

Cuối cùng, có năm vị Võ Thánh trong thế giới của Vương Thụ Tề đã tử vong, làm thế giới cao võ vốn khuyết thiếu sức chiến đấu cao cấp lại giảm quân số thêm lần nữa.

“Quả nhiên người luân hồi cũng khó đối phó.”

Vương Bình âm thầm nghĩ trong lòng.

Trần Dao (71): “Tuy người luân hồi không khó chơi bằng quỷ dị, nhưng không dễ đối phó như vậy. Các loại âm mưu của bọn họ rất kinh khủng, ngoài ra sức chiến đấu cũng rất mạnh.”

Trương Hổ (5): “Đây là lần đầu tiên ta gần với cái chết như vậy, mẹ nó thật sự quá nguy hiểm, may mà Vương Thụ Tề đủ cứng, nếu không ta đã chết thật rồi.”

Vương Thụ Tề (74): “Chênh lệch thực lực quá lớn, đây cũng là lần đầu tiên phòng ngự của ta bị phá, suýt nữa thì ra đi. May mà có tinh hoa sinh mệnh của đại thúc La Vệ Quốc, nếu không có thể mọi người đều đã bị giết chết hết rồi.”

La Vệ Quốc (85): “Ta cũng không ngờ một người yếu như ta có thể phát huy ra tác dụng lớn như vậy, ngây người.jpg.”

Lâm Viên Viên (80): “Giá trị của thành viên group không chỉ nằm ở chỗ thực lực mạnh hay yếu. Trên thực tế, bàn tay vàng mới là thứ quan trọng nhất. Lần trước ta cũng rất yếu, nhưng lại phát huy ra tác dụng cực kỳ quan trọng. Nhưng nguyên nhân lần này chúng ta đánh khó khăn như vậy chủ yếu là vì mấy vấn đề. Chúng ta là cường giả được ủ chín, thiếu sót kinh nghiệm chiến đấu, cũng không tinh thông tính kế. Nếu không có đại thúc Lâm Chiến bày mưu tính kế thì thực lực của chúng ta mạnh hơn nữa cũng sẽ chết thảm. Ngoài ra, trong group chúng ta vẫn còn có quá ít sức chiến đấu cao cấp.”

Phương Vân (3): “Đồng cảm! Vậy nên ta mới đang liều mạng tu luyện đây! Tu luyện làm ta vui sướng!”

Lưu Mai (15): “Các ngươi đánh khó khăn như vậy, vì sao lại không nói cho mọi người trong group biết, ta và Vương ca có thể tới đó mà.”

Trần Dao (71): “Chúng ta không thể dựa vào Vương ca và các thành viên khác mãi được, lần này liên tục xuất hiện nhiệm vụ đã chứng tỏ sớm muộn gì cũng phải tự mình đối mặt với kẻ địch mạnh.”

Trương Hổ (5): “Tuy suýt nữa ta đã chết, nhưng ta cũng nghĩ giống Trần Dao. Không đích thân tham gia nhiệm vụ, hoàn thành nhiệm vụ, luôn muốn ỷ lại người khác là không thể thật sự trưởng thành, cũng không thể trở thành cường giả chân chính.”

Tần Thiên (77): “Khụ khụ, ta luôn cảm thấy Trương Hổ như đang ám chỉ ta.”

Diệp Tiểu Phàm (75): “Đây là sự thật. Vì thế, chúng ta phải cố gắng lên.”

Vương Bình (66): “Thấy mọi người đều có trưởng thành, đúng là chuyện đáng mừng.”

Thái Vĩnh Long (1): “Tích, Master Ball, bắt lấy Vương ca.”

Vương Bình (66) @Ngô Nguyệt Minh (79): “Ngô Nguyệt Minh, tình hình bên chỗ ngươi thế nào rồi?”

Ngô Nguyệt Mình (79): “Ta đã hoàn toàn an toàn rồi.”

Vương Bình (66): “Thế là tốt rồi. À đúng rồi, ta muốn nhắc nhở mọi người một chuyện. Đã bại lộ thì vô tinh, nhưng nếu chưa bại lộ trước mặt cường giả đứng đầu thế giới của các ngươi thì tốt nhất đừng để bại lộ.”

Ngô Quân (20): “Ặc, thế giới chúng ta là thế giới khoa học kỹ thuật. Nhưng lời này có ý gì thế?”

Trương Tuấn (70): “Vương ca nhìn thấy nguy hiểm gì trong tương lai à?”

Vương Bình (66): “Ừm, đại năng đứng đầu thế giới của ta có năng lực nhìn thấu ta là người ngoại vực. Một khi bị bọn họ phát hiện ra thân phận, hậu quả không cần ta phải nói nữa đúng không? Nếu may mắn, thế giới của các ngươi không căm thù khách ngoại vực thì vô tinh. Nhưng nếu không may thì roi. Trong tình huống này, ai dám cá cược chứ.”

Thái Vĩnh Long (1): “Má, nguy hiểm như vậy à, khó trách vừa rồi Vương ca có vẻ rất buồn bực.”

Phương Vân (3): “Hạn mức lực lượng trong thế giới huyền huyễn cao thì cao đó, nhưng nguy hiểm cũng thật sự nguy hiêm, nhưng ta vẫn rất muốn tới đó. Chết tiệt, ta không muốn ở lại thế giới võ hiệp này nữa, cũng chưa có năng lực tự đi kiếm tài nguyên tu hành.”

Trần Tư (83): “Tiền bối Phương Vân đừng tức giận, ta cũng ở thế giới võ hiệp này.”

Phương Vân (3): “Khụ, ta không tức giận.”

Hết chương 347.
Bình Luận (0)
Comment