Ta Mỗi Ngày Nhận Một Hệ Thống Mới (Dịch)

Chương 1228 - Chương 1225: Ta Không Muốn

Chương 1225: Ta không muốn
Chương 1225: Ta không muốn

Diệp Thiên Dật châm điếu thuốc, hít một hơi, sau đó nói: “Ta đang nghĩ, việc chúng ta đang bàn đến không phải là làm thế nào để tông môn lớn mạnh hơn hay sao? Vậy lời ta nói có phải là cách duy nhất để trở nên lớn mạnh không?”

“Là cách duy nhất.”

“Vậy ta có nói sai không? Đây là quan điểm của ta, cái gọi là đàm phán trên giấy, đó là do các ngươi nghĩ, còn ta nghĩ, Vạn Cổ Đệ Nhất Thần tông, bây giờ có thể không cần kết giao bạn bè, không cần kêu gọi của cải, sau đó thôn tính tông môn khác, từng bước từng bước trở nên lớn mạnh! Đây là cách nhìn của ta.”

Diệp Thiên Dật thờ ơ nói.

Mọi người thở ra luồng khí đến lạnh người.

Vãi chưởng!

Điên thật mà!

“Ha ha ha!”

Lăng Việt cười lên.

“Được thôi, nếu Diệp tông chủ đã nói như thế, vậy thì ta phải chờ tin vui rồi!”

Ngu xuẩn.

Giả vờ má nó.

“Nữ hoàng bệ hạ, hắn…”

“Quen là được.”

Thường Hi chán nản nói một câu.

“Có chút khó quen được.”

“Ha ha ha.”

Dư Lão cười, nói: “Những gì Diệp tông chủ nói tuy rằng có chút chỉ là bàn luận trên giấy, nhưng không còn nghi ngờ gì nữa đó là sự tổng kết sâu sắc nhất, ở những chỗ khác không nói, nhưng ở Chúng Thần Chi Vực, không có chỗ dựa vững chắc, một tông môn muốn trở nên lớn mạnh, chỉ có thể giẫm đạp lên những tông môn khác ở vị trí cao hơn, mạnh được yếu thua, đào thải kẻ yếu, đây là con đường nhất thiết phải qua, quả thật, những nhân tố khác đều là vì để có thể đi được xa trên con đường này, thành công hơn mà xây dựng nền tảng, các vị, các ngươi lẽ nào không thấy vậy sao, hay là không nghĩ ra, sự phát triển của tông môn các ngươi nhất định phải đi thôn tính những tông môn khác sao?”

Mọi người trầm ngâm.

“Vậy nhất định phải thế!”

“Cho nên, chuyện này có vẻ như là một cách biểu đạt quá thẳng, nhưng hoàn toàn không sai và cũng là con đường phải đi qua. Do đó, lão phu vốn chẳng thấy những gì Diệp Thiên Dật nói có gì không thỏa đáng cả! Muốn tông môn của mình trở nên lớn mạnh, vậy không cần thôn tính những tông môn khác sao? Các vị cảm thấy nông cạn, nhưng có lẽ tất cả đều biết, nhưng không nói ra, nhưng Diệp tông chủ lại nói ra được đạo lí đơn giản như vậy, rất tốt!”

Mọi người thầm tặc lưỡi, thì thào riêng.

“Dư Lão này có vẻ khá ưu ái Diệp tông chủ nhỉ, ta cảm thấy, Diệp tông chủ này nói không chừng sẽ trở thành Minh chủ đấy!”

“Ta cũng cảm thấy vậy, trước bữa tiệc, người của Chúng Thần Minh trước giờ không hề tỏ ra trong khoảng thời gian này bọn họ nhắm trúng ai, cảm thấy ai nói cũng đúng, bọn họ chỉ âm thầm bạn bạc là ai, sau đó trực tiếp cho chúng ta kết quả! Xem ra, Diệp tông chủ sắp trở thành Minh chủ rồi!”

“Không ngờ, giữa đường lại giết trúng ngựa ô, tông chủ Vạn Cổ Đệ Nhất Thần tông này nếu như trở thành tông chủ, vậy bọn họ chắc sẽ phất lên như diều gặp gió thôi!”

“…”

Sau khi những tông môn khác nói xong cách nhìn nhận của mình, bọn người Dư Lão đi bàn bạc.

“Diệp huynh, xem ra chức Minh chủ này không phải ngươi thì không ai khác rồi!”

Lăng Thiên đến bên Diệp Thiên Dật nói.

“Phải không?”

Diệp Thiên Dật nhếch môi.

“Tất nhiên là vậy rồi!”

Lăng Thiên có phần vui vì bản thân với hắn cũng coi như là quen biết.

“Chắc là vậy!”

Lúc này, bọn người Dư Lão đi đến.

“Các vị, về chức tông môn Minh chủ đế quốc Thần Mộng lần này bọn ta đã chọn ra được rồi.”

Dư Lão nhìn vào cuộn giấy màu vàng kim trong tay mình, ánh mắt sáng rực nhìn mọi người một lượt.

Tất cả mọi người đều căng thẳng nhìn.

“Vậy lão phu sẽ công bố người được chọn làm Minh chủ lần này là…”

Sau đó ánh mắt hắn dừng lại trên người Diệp Thiên Dật.

Mọi người: “…”

Vãi chưởng, quả nhiên là hắn!

“Diệp tông chủ, văn kiện Minh chủ này, mời qua kí tên.”

Xùy.

Mọi người thở ra một hơi thở lạnh.

“Quả nhiên là hắn!”

“Ta nghi ngờ đây là do Chúng Thần Minh mới thay đổi ý kiến, lựa chọn ban đầu của bọn họ có lẽ chắc không phải là Diệp Thiên Dật.”

“Nhất định là thế rồi, không thể không nói, hắn quả thật có được sự nuôi dưỡng của Chúng Thần Chi Vực rồi, hầy!”

“…”

Lũ người Lăng Việt, Tiêu Dịch, Tần Hạo chau mày. Nắm chặt nắm tay.

Chết tiệt! Không phải chứ!

Thật sự là hắn! Thật sự phục hắn rồi!

Lạc Cơ hơi chau mày.

Quả nhiên vẫn là hắn leo lên được chức Minh chủ này, vậy nếu hắn có hèn hạ một chút, thật không dễ ra tay rồi ! Chỉ có thể hi vọng hắn tiếp tục với tính cách hiện nay, hung hăng hống hách, nếu như vậy, bọn họ mới có thể tìm được lí do ra tay với Vạn Cổ Đệ Nhất Thần tông, sau đó san bằng, cướp lại những bảo vật của hắn.

Thường Hi khẽ nhếch môi.

Làm được chức Minh chủ này, nàng cũng coi như có chút yên tâm với hắn.

Vậy mà…

Diệp Thiên Dật sờ sống mũi, kho khan một tiếng, nói : “Tiền bối, chức Minh chủ này, vãn bối không làm!”

“Gì chứ!”

Lời nói của Diệp Thiên Dật khiến đôi mắt mọi người đều sửng sốt.

Hắn… từ chối rồi?

Tất cả mọi người đều sửng ra.

Đây là việc chẳng ai có thể nghĩ đến.

Còn có loại người như vậy sao?

Đừng nói bọn họ, cả Dư Lão người của Chúng Thần Minh cũng ngớ ra.

Chuyện này?

“Nữ hoàng bệ hạ, chuyện này??”

Thường Hi nhăn mày, sau đó thở dài.

Quen rồi là được.

Người này, quả nhiên vẫn là vậy! Làm việc không bao giờ tuân theo lẽ thường, ngươi có thể nghĩ đến được ư?

Lạc Cơ chau mày.

“Chuyện gì vậy? Sao hắn lại không đồng ý? Chuyện này rốt cuộc là vì sao? Lí do là gì?”

Hắn không giải thích được! Thật sự không giải thích được.

Dao Tịch nhìn Diệp Thiên Dật một cái.

Hắn rốt cuộc muốn làm gì?

“Diệp tông chủ, không biết vậy là có ý gì?”

Dư Lão cười, sau đó hỏi Diệp Thiên Dật.

Diệp Thiên Dật nói: “Nói sao đây nhỉ, con người ta rất lười, không thích những chuyện vụn vặt quấy nhiễu, ta thích tự do tự tại, thích làm gì thì làm đó, vậy nên, ta cảm thấy vị trí này vốn không thích hợp với ta.”

“Nhưng mà… đây chỉ là một thân phận, có chút đặc quyền, còn có thể có được ít của cải, chỉ có lợi chứ không có hại!”

Dư Lão nói.

“Ta thấy hay là bỏ đi!”

Chỉ có lợi mà không có hại?

Ừ, đó là đối với người khác mà nói, thứ nhất, Diệp Thiên Dật không cần của cải, hắn có tự tin.

Thứ hai, nhìn có vẻ như có được của cải của Chúng Thần Minh, nhưng ý nghĩa sâu trong đó rất đơn giản, ngươi đã bị Chúng Thần Minh trói buộc rổi, ngươi có được sự giúp đỡ của Chúng Thần Minh, tuy trông có vẻ là việc lẽ ra, nhưng tương lai, có người của Chúng Thần Minh bảo ngươi làm gì, ngươi về tình về lí chẳng có gì mà cự tuyệt cả, Diệp Thiên Dật không thích. Hắn là người ghét những việc như vậy nhất nhất, ghét nhất việc nợ người khác.

“Úi chà chà, Diệp Thiên Dật suy nghĩ lại chút đi!”

Diệp Thiên Dật lắc đầu: “Không cần đâu, ta đã suy nghĩ kĩ rồi!”

Tần Vô Tâm thật sự bái phục người này! Thật sự bái phục!

“Được, nếu Diệp tông chủ đã từ chối rồi, vậy bọn ta chỉ có thể chọn ra người khác vậy!”

Ánh mắt Dư Lão hướng về phía Lăng Việt.

“Lăng tông chủ, vị trí Minh chủ này, Lăng tông chủ có muốn không?”

Lăng Việt lộ rõ vẻ ngạc nhiên.

Mọi người cũng lộ vẻ khó hiểu.

Tại sao lại chọn Lăng Việt? Hắn cũng là một tông môn mới mà!

“Đương nhiên, Diệp tông chủ đã xem nhẹ, vậy vãn bối cũng rất bằng lòng!”

Lăng Việt vui mừng đáp.

Bình Luận (0)
Comment