Lòng Diệp Thiên Dật cố nhịn cười.
Đưa hắn đến Vương gia nộp mạng? Vậy không nên đi ngay khi sự việc vừa xảy ra sao? Hà tất phải chờ đến lúc tan làm chứ?
“Hoa tổng, chuyện này, chuyện xảy ra khi sáng ta thật sự không phải là cố ý. Ta cảm thấy, đó là chức trách của ta, cũng là việc mà người sếp xinh đẹp của ta dặn dò đi dặn dò lại, cho dù phải bỏ cái mạng này ta cũng nhất định không phụ lòng!”
Diệp Thiên Dật nói.
Hoa Thanh Hàn cũng chịu rồi!
Ai cần ngươi phải bỏ mạng chứ? Rồi ai bảo ngươi làm mấy chuyện này chứ? Đánh Vương Thiên nhà người ta thành bộ dạng như vậy rồi, hầy.
Hơn nữa… sao lại cảm thấy hắn không có thật thà đến vậy nhỉ? An Vũ Tinh nói đây là một tên háo sắc, nàng tiếp xúc thì cảm thấy… ừm, háo sắc thì bình thường rồi, nhưng cảm thấy cũng rất thật thà!
Cho nên bây giờ nàng… dắt sói về nhà, hơn nữa lại là một tên sói háo sắc tội ác tày trời.
“Ngươi không sợ chết sao?”
Hoa Thanh Hàn vừa lái xe vừa hỏi.
“Sống chưa chắc đã vui, chết chưa chắc đã buồn.”
Hoa Thanh Hàn: “...”
Đồ hâm!
Chiếc xe dừng lại bên ngoài một cửa hàng bách hóa.
“Hả? Ý Hoa tổng đây là gì?”
Hoa Thanh Hàn hững hờ nói: “Vào bên trong mua ít đồ dùng sinh hoạt cần thiết.”
Gì chứ?
Ngươi đừng nói gì, Diệp Thiên Dật thật sự cũng rất sững sờ.
Đây là ý gì?
“Không phải chứ… Hoa tổng, người ta cũng cuốn gói đi rồi, nàng giờ lại muốn ta đi mua đồ dùng sinh hoạt hằng ngày là ý gì đây?”
“Đừng nhiều lời, bảo ngươi mua thì mua đi!”
Sau đó Hoa Thanh Hàn lấy từ trong túi ra không ít tiền đưa cho Diệp Thiên Dật.
Diệp Thiên Dật cầm lấy.
“Ừm.”
Sau đó hắn rất lúng túng.
“Đưa nhiều rồi thì phải!”
“Đi!”
“Được thôi!”
Khoảng chừng hơn mười phút sau Diệp Thiên Dật đã mua về những đồ dùng sinh hoạt hằng ngày.
Hoa Thanh Hàn nhìn một lượt.
“Mua gì rồi?”
“Đồ dùng sinh hoạt, này, bàn chải, kem đánh răng, khăn, chăn.”
Hoa Thanh Hàn gật đầu: “Lên xe đi!”
Diệp Thiên Dật ôm đống đồ ấy ngồi lên ghế phụ, sau đó một món đồ nhỏ rơi xuống, Diệp Thiên Dật khom lưng nhặt.
Hoa Thanh Hàn theo đó liếc nhìn.
“Đây là gì?”
Một chiếc hộp hình chữ nhật, không lớn, màu xanh dương.
“À,... ờ… khụ khụ, kẹo cao su ấy mà.”
Diệp Thiên Dật nói xong thì nhanh chóng giấu đi.
Hoa Thanh Hàn chìa tay ra: “Đưa tôi một cái nào, vừa mới ăn ớt xong.”
“Hả? Không cần đâu, chả có mùi gì cả, vẫn thơm ngào ngạt, không cần ăn đâu, cũng chả phải tỏi.”
Diệp Thiên Dật mau chóng nói.
Hoa Thanh Hàn cau mày.
Không phải che đậy đến mức này chứ?
“Đây là dùng tiền của ta mua đấy, ăn một cây không vấn đề gì chứ?”
Hoa Thanh Hàn cảm thấy vô cùng ngạc nhiên.
“Đừng mà, nếu nàng muốn ăn thì dừng xe, ta đi mua giúp nàng.”
Có vấn đề.
“Đưa đây.”
“Hầy, chỉ là kẹo thôi mà”
“ Đưa đây.”
Diệp Thiên Dật: “...”
Sau đó Diệp Thiên Dật “ không cẩn thận” làm ‘kẹo’ rơi ra ngoài cửa sổ.
Hoa Thanh Hàn: ???
Tên này có ý gì đây?
“ y da, thật ngại quá, rơi rồi, ta xuống lấy.”
Kít.
Hoa Thanh Hàn dừng xe lại, sau đó trực tiếp xuống xe, cũng không bận tâm vi phạm gì đó.
Cảm thấy tên này rất quái dị.
Diệp Thiên Dật: “...”
Không hay rồi!
Lol!
Hoa Thanh Hàn đi ra phía sau, nhặt “hộp kẹo” lên.
Hình như là kẹo thật, bao bì khá giống, hắn kì lạ thế làm gì chứ?
Bình thường Hoa Thanh Hàn sẽ không bận tâm chuyện thế này, nàng không để ý, nhưng mà… tên này lát nữa sẽ về nhà mình mà ở, nàng vẫn phải chú ý một chút!
Nhìn kĩ lại một lát, nàng nhận ra!
Thứ quái này má nó không phải là kẹo cao sư, đây là bao cao su?
Tên này, bảo hắn mua đồ dùng sinh hoạt, hắn lại mua một hộp bao cao su.
Không hay!
Cảm giác vô cùng không tốt!
Không phải… Hắn mua bao cao su làm gì?
Hoa Thanh Hàn trở lại xe, sau đó vứt bao cao su lại cho Diệp Thiên Dật.
“Khụ khụ.”
Diệp Thiên Dật hiện rõ vẻ lúng túng.
“Mua thứ này làm gì?”
“Nếu ta nói… ta tưởng cái này là kẹo cao su, sau khi mua rồi mới phát hiện mua nhầm rồi, nàng tin không?”
“Không tin.” Hoa Thanh Hàn lạnh nhạt đáp.
“Được thôi, mua về dùng, không phải… ta đường đường là đàn ông con trai, mua cái này… Hoa tổng, có lẽ rất bình thường, cũng không vấn đề chứ?”
Diệp Thiên Dật nhìn nàng nói.
Cô gái này có ý gì đây? Cảm thấy quản hơi quá rồi!
Hoa Thanh Hàn nghe Diệp Thiên Dật nói thì hơi sững ra một lúc.
Đúng vậy.
Hắn mua cái này là quyền tự do của hắn, không có vấn đề gì chứ? Trông đẹp trai vậy, thứ này bất cứ lúc nào cũng có thể dùng.
Nàng nhạy cảm quá, hắn cũng không biết sẽ cho hắn ở đâu, vậy nên… nàng nhạy cảm quá rồi!
“Ừm.”
Hoa Thanh Hàn gật đầu, sau đó tiếp tục lái xe.
Nhưng mà tên này hình như không thật thà đến vậy.
Phải cẩn thận một chút.
“Cơ mà, Hoa tổng, nàng rốt cuộc muốn đưa ta đi đâu? Muốn làm gì?”
Diệp Thiên Dật hỏi.
“Đến nhà ta.”
Hoa Thanh Hàn lạnh nhạt nói.
Diệp Thiên Dật: ???
Không sai, dù là Diệp Thiên Dật, hắn cũng sững sờ.
Vãi chưởng!
Không phải chứ?
Đẹp trai thật sự muốn làm gì thì làm sao?
“Hả? Hoa tổng… chuyện này… chuyện này có vẻ có chút không thỏa đáng? Chúng ta mới quen chưa được bao lâu, ta lại là cấp dưới của nàng, dù ta có đẹp trai, nhưng mà… chúng ta không phải nên bồi dưỡng tình cảm một chút hay là phải hiểu nhau một chút trước rồi mới nói sao? Thật sự không được, nếu không cần hiểu, thì ăn bữa cơm cũng cần chứ? Nàng cũng đột ngột quá, ta chưa chuẩn bị gì, có chút không biết làm sao là tốt.”
Hoa Thanh Hàn: “...”
Đây là yêu quái gì đây?
Thật vậy, chuyện khác nàng không sợ, chỉ sợ bị tên này chọc tức chết.
“Ngươi đừng hiểu lầm.”
Hoa Thanh Hàn vừa lái xe vừa lạnh lùng nói: “Là ý của An tổng, ngươi từng cứu An tổng, mà ta cũng là người của Vương gia, ngươi ban ngày làm gì thì bản thân cũng đã tự rõ, tương đối mà nói, ta có thể bảo vệ ngươi, thương ngoài sáng dễ tránh, tên trong tối khó phòng, Vương gia một mặt nói không sao, nhưng âm thầm làm gì thì không chắc, để ngươi ở với ta, chỉ là vì An tổng, chỉ vì để ngươi sống được một mạng mà thôi.”
Diệp Thiên Dật: “...”
Ôi vãi!
Hắn hiểu rồi.
Hóa ra là trò tra nữ tỷ tỷ làm ra.
A, không đúng! Làm được chuyện tốt.
Ban ngày Diệp Thiên Dật nhận được tin nhắn của An Vũ Tinh, nàng gửi bốn chữ, vu hồ, bay lên.
Diệp Thiên Dật lúc đó ngơ ngác, không hiểu là ý gì, còn hỏi nàng muốn thăng thiên sao?
Sau đó nàng trả lời… bay bay bay bay bay.
Diệp Thiên Dật càng ngơ hơn, hỏi thêm gì nàng cũng không nói nữa, Diệp Thiên Dật lại gửi cho nàng tin nhắn “ An Vũ Tinh, chết!” đến bây giờ người ta cũng chưa trả lời mình nữa, nhưng mà lúc đó Diệp Thiên Dật nhìn thấy thông báo đối phương đang soạn tin nhắn, xem ra nàng muốn nói gì đó, nhưng rồi lại thôi!
Bây giờ Diệp Thiên Dật hiểu rồi!
Người bay lên không phải là An Vũ Tinh, mà là Diệp Thiên Dật.
Ôi vãi!
Cảm động quá!
Tra nữ tỷ tỷ lại lương thiện đến vậy, vãi chưởng! Cảm động đến mơ hồ luôn rồi!
Thế này không bay lên thì hơi phí.
“Hóa ra là như vậy.”
Diệp Thiên Dật dốc hết sức kiềm chế niềm vui trong lòng, giọng điệu rất hờ hững, chỉ là vẻ mặt chợt ngộ ra của hắn khiến Hoa Thanh Hàn yên tâm không ít.