Diệp Thiên Dật tỏ ra bản thân rất hạnh phúc!
Cứ luôn gặp được cái cô gái xinh đẹp, thật đấy, sao số đào hoa của hắn lại tốt đến thế chứ?
Hắn cũng muốn chung tình một chút, với những cô gái bây giờ Diệp Thiên Dật cũng thấy đủ rồi, đủ thật rồi, nhưng mà… ngươi cứ để hắn gặp nhiều cô gái xinh đẹp như vậy ai mà chịu nổi cơ chứ?
Ngươi nói xem, không gặp thì thôi đi, Diệp Thiên Dật cũng sẽ không làm gì đặc biệt, nhưng gặp rồi, đẹp như vậy, ngươi bảo Diệp Thiên Dật nhìn như không thấy không động tay ư?
Vậy không được, hắn sẽ chết mất!
Trên thế giới chỉ có mỹ nữ và thực lực là không thể phụ lòng.
“Thật sự cảm ơn Hoa tổng, không ngờ ta là một kẻ làm công vừa mới gia nhập công ty, Hoa tổng lại yêu mến, chiếu cố ta như vậy, khiến ta cảm động muôn phần, Hoa tổng bằng lòng cho ta đến nhà ngươi ở, đây là một dạng tuyệt đối tin tưởng ta, Hoa tổng, ngươi yên tâm, sau khi đến rồi, ta nhất định sẽ, sẽ không làm gì nàng đâu!”
Diệp Thiên Dật khẩn trương nói.
Hoa Thanh Hàn lạnh lùng nói: “Ngươi đừng hiểu lầm, ta với ngươi không quen biết gì, đây là do An tổng thôi.”
“Ta hiểu, ta hiểu.”
Sau đó Hoa Thanh Hàn lái xe đưa Diệp Thiên Dật đến một nơi rất cao cấp.
Chung cư này thì ghê gớm rồi, mỗi một căn phòng đều không lớn lắm, do đặc biệt không xây quá lớn, có lẽ chỉ có tám chín mươi mét vuông, hai phòng ngủ một phòng khách, nhưng bên trong tất cả đều vô vùng vô cùng tinh xảo, ngược lại đây lại là khu vực vô cùng nổi tiếng ở thành Thiên Tuyết Thánh! Một mét vuông hơn ba trăm nghìn! Không sai! Một căn phòng tám chín mươi mét vuông, ngươi phải tốn… hai ba chục triệu.
Đương nhiên rồi, đắt như vậy không chỉ vì ở đây trang trí nội thất đẹp, môi trường tốt, đồng thời việc bảo vệ cũng tốt vô cùng! Ở đây mỗi ngày hai mươi bốn tiếng đều có người đi tuần tra, hơn nữa là võ giả có cảnh giới không thấp, đồng thời, mỗi nhà đều lắp đặt thiết bị bảo hộ đỉnh cấp, gặp phải nguy hiểm, thiết bị này có thể giải phóng ra sức mạnh rất lớn bảo vệ cho ngươi, cho dù là Thiên Thần cảnh cũng cần thời gian rất lâu mới có thể phá bỏ.
Mà một khi đã khởi động thiết bị bảo hộ này rồi, cùng lúc bộ phận bảo vệ phụ trách an toàn bên đó cũng sẽ nhận được thông báo, sẽ phái cường giả đỉnh cấp đến!
Đây là một điểm sáng, thứ này rất đáng tiền!
“Ôi trời, tòa nhà này cao quá!”
Diệp Thiên Dật kinh ngạc cảm thán một tiếng.
“Cũng tạm, bảy mươi tầng.”
Hoa Thanh Hàn lạnh nhạt đáp.
“Ngươi ở tầng mấy?”
“Bảy mươi.”
Diệp Thiên Dật: “...”
“Ôi trời, sao ngươi lại thích ở nơi cao đến vậy? Văn phòng ở tầng trên một trăm bốn mươi, nhà thì tầng bảy mươi, đều là tầng trên cùng.”
Diệp Thiên Dật theo nàng vào thang máy.
“Thích nơi cao để ngắm cảnh.”
Hoa Thanh Hàn lạnh nhạt đáp.
“Đây quả thật đã nói lên tiềm thức của nàng.”
“Hử?”
Diệp Thiên Dật cười nói: “Hoa tổng là một người không cam chịu sự tầm thường.”
“Vậy sao?”
“Đương nhiên, hi vọng đứng ở vị trí cao, nơi cao ít bạn.”
“Có lẽ là vậy.”
Hoa Thanh Hàn nói.
Ra khỏi thang máy, Hoa Thanh Hàn quét vân tay mở cửa.
“Ngươi… đến lúc đó cũng ghi lại vân tay đi!”
Hoa Thanh Hàn nói một câu.
“Được.”
Diệp Thiên Dật có hơi kích động một chút.
Cánh cửa mở ra, trước mặt là một khung cảnh tuyệt đẹp.
Tinh xảo, giản lược, sạch sẽ!
Ngay trước mắt là một ô cửa cực lớn sát nền, nói thật thì, người bình thường sợ độ cao thì sẽ không dám ở đây! Tường chính đều là kính, có thể từ trên cao nhìn xuống thành phố phồn hoa, bây giờ trời đã tối rồi, đèn đều sáng cả lên rồi, đẹp vô cùng!
Trước bức tường chính lớn bằng kính là một bộ sô pha đơn giản đẹp đẽ, sát kính, đương nhiên, người có tiền thích điều này, đây chính là pháo đài trong truyền thuyết!
“Đẹp quá!”
Diệp Thiên Dật đi vào cảm thán một tiếng.
Hắn thề, nhà của mình sau này cũng phải như vậy, to một chút cũng không sao, nhưng hắn cảm thấy phải có như vậy, pháo đài nhất định phải có.
“Thay giày, chờ chút, chân ngươi có bị hôi không đó?”
Hoa Thanh Hàn hỏi.
Nàng cũng không phải là người nghiện sạch sẽ, nhưng ở nơi riêng tư của mình, người đến đây chỉ có một người, An Vũ Tinh! Nàng chưa bao giờ nghĩ đến sẽ có con trai đến nhà mình ở, không quen!
Tiện hay không chưa nói trước, cảm thấy đàn ông mà sống ở đây thì rất khó chịu.
Nhưng may mà… Diệp Thiên Dật đẹp trai, cảm giác này ít đi rất nhiều!
Không sai, cho dù là thời đại nào, nơi nào, là ai, bề ngoài, rất quan trọng, cho dù là người không nhìn mặt, người đẹp trai và người xấu, chung quy lại cũng không giống nhau!
“Chắc chắn không, ta rất sạch sẽ, thật đấy!”
Hoa Thanh Hàn lấy cho Diệp Thiên Dật một đôi dép lê sau đó đi vào phòng, đem vài thứ đồ dùng khá riêng tư nhanh chóng cất vào phòng mình!
Diệp Thiên Dật vào trong nhìn một lượt.
Ôi trời!
Một căn phòng thật sạch sẽ, thật đẹp đẽ!
Một pháo đài thật muốn có.
Cửa phòng Hoa Thanh Hàn mở ra, nàng rất nhanh đã thay một bộ đồ ở nhà thoải mái, nhanh chóng đóng cửa phòng mình lại.
“Kia là phòng của ngươi, dọn dẹp rồi, đồ đạc đều mới cả, chưa có ai dùng qua, ngươi đi sắp xếp lại một chút đi!”
Diệp Thiên Dật gật đầu, sau đó nói: “Không có ai dùng thì dọn dẹp làm gì?”
“Lúc trước An tổng có ngủ qua mấy lần.”
“Vậy rất thơm nhỉ?”
“Mỗi lần đều uống đến say khướt ngủ trong đó, còn ói mấy lần.”
Diệp Thiên Dật: “...”
“Không sao cả.”
Diệp Thiên Dật đi vào trong.
“Tối nay ngươi muốn ăn gì?”
Hoa Thanh Hàn lạnh lùng hỏi.
“Hả? Sao cũng được.”
Hoa Thanh Hàn ngơ ra một lúc.
Ôi trời!
Sao mình lại hỏi hắn chuyện này làm gì? Lẽ nào muốn chăm sóc hắn không bằng?
Nhưng mà không sao cả, dù gì thì nàng cũng nấu nướng mỗi ngày, chỉ là làm nhiều hơn một chút mà thôi!
Diệp Thiên Dật nằm dài trên chiếc giường êm ái.
Sảng khoái quá, sảng khoái quá!
Tự nhiên lại được sống cùng một cô gái xinh đẹp.
Diệp Thiên Dật bước ra, Hoa Thanh Hàn đang làm món bò bít-tết.
“Xào vài món, ăn cơm không thoái mái hơn thứ hoa hòe này sao?”
Diệp Thiên Dật châm một điếu thuốc.
Hoa Thanh Hàn cau mày.
“Không được hút thuốc.”
“Đừng mà, ta không hút thuốc sẽ chết đấy!”
Quên mất hắn thích hút thuốc.
Khốn thật!
“Ra ban công, đóng cửa lại!”
“Ờ.”
Suy cho cùng cũng là ở trong nhà con gái người ta, Diệp Thiên Dật vẫn nên tôn trọng.
Hút xong một điếu thuốc Diệp Thiên Dật bước ra, bò bít-tết cũng đã nấu xong, Hoa Thanh Hàn đang nấu mì.
“Bỏ đi, ngươi tránh ra, có nguyên liệu nấu ăn không? Dù sao thì ta là khách, để ta nấu cho ngươi bữa cơm.”
Diệp Thiên Dật xắn tay áo nói.
“Ngươi biết nấu ăn?”
Nguyên nhân nàng không nấu là do hôm nay hơi mệt, làm bừa vài thứ gì đó là được.
“Đừng xem thường người khác, đi nghỉ ngơi trước đi, làm xong ngươi ra ăn là được rồi.”
Sau đó Diệp Thiên Dặt mở tủ lạnh nhìn một lượt, đồ để nấu ăn cũng không ít.
Hoa Thanh Hàn nhìn Diệp Thiên Dật một cái.
“Vậy ta giúp ngươi.”
Không hi vọng gì, một tên đàn ông, hơn nữa tuổi tác không lớn, thì có tài nghệ nấu nướng gì chứ? Nàng giúp đỡ là bởi vì… sợ tên này lén bỏ độc hay thuốc mê, nàng thật sự rất lo lắng.