Ta Mỗi Ngày Nhận Một Hệ Thống Mới (Dịch)

Chương 1325 - Chương 1321: Có Một Chuyện Khá Quan Trọng

Chương 1321: Có một chuyện khá quan trọng
Chương 1321: Có một chuyện khá quan trọng

Khi nhìn Diệp Thiên Dật bắt đầu nấu ăn một cách điêu luyện, Hoa Thanh Hàn hết sức ngạc nhiên!

Diệp Thiên Dật nấu ăn đúng là rất khéo, dù gì thì trước đây rất nghèo, hắn chỉ có thể tự mình nấu ăn, đến đây thì hạnh phúc hơn rồi, đều là các cô gái vây quanh, hắn chỉ cần hưởng thụ là được rồi!

Rất nhanh chóng, một đĩa tôm cay ra lò, đủ hưởng vị màu sắc, đặc biệt là nước sốt nóng hổi, cảm thấy có chút kĩ thuật.

“Nếm thử xem.”

Diệp Thiên Dật đưa sang.

Hoa Thanh Hàn cầm đũa, thổi thổi, thật sự có chút kì vọng.

“Này, đừng lột vỏ, cái này dính vào ăn ngon!”

Diệp Thiên Dật tỏ ra rất phục những cô gái này!

Ăn một con tôm, từ từ lột vỏ, sau đó lại chấm nước sốt, ăn một con mà Diệp Thiên Dật cảm thấy bản thân có thể ăn được đến mười con.

“Được thôi.”

Hoa Thanh Hàn bây giờ muốn nếm thử hương vị, cắn một miếng, nàng thừa nhận bản thân rất kinh ngạc.

Hương vị này ngon đến xuất sắc.

Thân phận nàng không thấp, thường xuyên lui tới những nhà hàng năm sao, sơn hào hải vị gì mà chưa thử qua? Tay nghề bếp núc của đầu bếp đỉnh cấp nào mà chưa thử qua?

Nhưng mà món này Diệp Thiên Dật nấu, có cảm giác như ngon hơn bất cứ cái gì nàng từng thử qua! Ngon ở đâu thì nàng không biết, chỉ biết là rất ngon!

Nhưng ngon ở đâu chứ?

Phép tạo hóa đấy!

Món Diệp Thiên Dật nấu cũng chỉ rất bình thường, sẽ không khiến Hoa Thanh Hàn tán dương đến vậy.

Nhưng phép tạo hóa là vô địch! Hắn muốn đĩa thức ăn này ngon, tạo nên một hương vị ngon là được rồi, còn về vị ngon là như thế nào, Diệp Thiên Dật cũng không biết, dù gì thì trong đầu hắn hiểu là được rồi, đây chính là lợi ích lớn nhất của phép tạo hóa.

“Thế nào?”

Diệp Thiên Dật hỏi.

“Ngon lắm.”

Hoa Thanh Hàn gật đầu nói.

“Ha ha ha, vậy sao, nếu không ta cũng không có tự tin làm cho ngươi ăn, ta làm thêm vài món.”

Chờ Diệp Thiên Dật lại làm xong rồi, mang đến, chỗ Hoa Thanh Hàn đã có một mớ đầu tôm rồi.

Diệp Thiên Dật: “...”

“Không phải chứ… ngươi ăn nhiều vậy rồi sao?”

Đến khi nghe thấy lời Diệp Thiên Dật, Hoa Thanh Hàn mới nhận ra.

Sao nàng lại ăn nhiều như vậy rồi?

Nàng ở đó xem video một lát, sau đó bất giác ăn nhiều vậy sao?

Nói thật thì có hơi ngại.

“Khụ khụ… ta thấy hơi đói.”

Nàng lúng túng nói một câu.

“Hay là do ta nấu ngon quá?”

Diệp Thiên Dật cười nói.

“Cũng ngon, tuổi tác ngươi không lớn, tay nghề bếp núc lại giỏi như vậy?”

Hoa Thanh Hàn lau miệng nói.

“Làm từ khi còn nhỏ, con nhà nghèo sớm gánh vác gia đình.”

Diệp Thiên Dật nói.

“Được thôi, đây là gì?”

Hoa Thanh Hàn nhìn sang món mà Diệp Thiên Dật mang đến.

“Thịt lợn nấu chín hai lần.”

“Dầu quá, ăn không nổi.” Hoa Thanh Hàn nói.

Nàng còn phải chú ý rất nhiều thứ, như tập thể dục thể thao, thói quen sống tốt, bởi vì nàng không phải là võ giả.

“Tôm này không dầu sao?”

“Vậy nên không ăn nữa.”

Hoa Thanh Hàn nói.

“Được thôi, ta làm thêm vài món thanh đạm hơn chút.”

Sau đó Diệp Thiên Dật rời đi.

Một lát sau, Hoa Thanh Hàn thật sự chịu không nổi mùi thơm của món thịt lợn nấu hai lần, nàng nhìn qua một cái.

“Ừm, chỉ một miếng thôi, đơn giản chỉ là nếm thử xem hương vị ra sao.”

Hoa Thanh Hàn nói với bản thân.

Sau đó nàng gắp một miếng nếm thử.

Ngon đến vậy sao?

Thật, nàng cảm thấy có hơi ngon quá sức tưởng tượng. Cho dù là món ngon nhưng tại sao có thể giống như vượt qua cả hương vị mà nó nên có chứ? Có phải hắn đã thêm thứ gì không tốt vào trong không?

Có lẽ là không, những thứ cho vào lúc nấu tôm đều là những thứ bình thường.

Thật kì lạ.

“Làm xong trứng chiên ớt xanh, còn có món khá thanh đạm…”

Diệp Thiên Dật đi đến, lời còn chưa nói xong đã ngưng lại.

“Ôi vãi! Thịt đâu?”

Diệp Thiên Dật ngơ ngác hỏi một câu.

Hoa Thanh Hàn cuối đầu chuẩn bị ăn một miếng, rồi ngừng ở đó.

Diệp Thiên Dật nhìn sang.

“Không phải chứ… đại tỷ… không phải nàng nói dầu mỡ quá không ăn sao?”

“Khụ khụ.”

Hoa Thanh Hàn cảm thấy bản thân rất mất mặt.

Tạo sao thứ này lại ngon đến vậy?

Lí trí của nàng sắp khống chế không nổi rồi.

Vốn dĩ chỉ định ăn một miếng, sau đó hai miếng, ba miếng… ngừng lại không được.

Khó xử quá.

“Ngon quá.”

Hoa Thanh Hàn ngoài nói vậy ra cũng không biết nên nói gì.

Diệp Thiên Dật ngán ngẫm lắc đầu.

“Cái này…”

Hoa Thanh Hàn nhìn món ăn trước mặt Diệp Thiên Dật.

“Ớt xanh và trứng gà, sự kết hợp đơn giản, cũng không cần nguyên liệu gì đặc biệt, chắc không quá ngon đâu?”

Sau đó nàng cầm đũa nếm thử một miếng.

Chuyện lạ!

Tại sao so với tưởng tượng của mình… hình như cũng như vậy, nhưng mà cảm thấy rất ngon? Là do bản thân quá đói ư?

Không đói.

“Ngươi vẫn muốn ăn à?”

Diệp Thiên Dật nói.

“Không ăn nữa, no rồi.”

Hoa Thanh Hàn uống một ngụm nước.

“Vốn định để người rửa chén, ăn xong để đó, ta sẽ rửa.”

Hoa Thanh Hàn nói xong thì rời đi.

Nói thật, câu này làm Diệp Thiên Dật cảm thấy thật sự tuyệt vời! Cô gái này không xấu!

Hoa Thanh Hàn ngồi trên chiếc sô pha trước bức tường kính đánh máy.

“Tan làm rồi, còn làm việc sao?”

Diệp Thiên Dật nói một câu.

“Không phải làm việc, đang xem ít tư liệu.”

“Vậy cũng là làm việc.”

Diệp Thiên Dật cầm bát đi đến.

Làm sao mới có thể khiến một người không thể tu luyện có thể tu luyện được?

Đây là trang mà Hoa Thanh Hàn đang xem.

Diệp Thiên Dật cau mày.

Quả nhiên, nàng rất muốn tu luyện.

“Ngươi nói xem… nếu không phải là võ giả, thì thật sự không thể tu luyện sao?”

Hoa Thanh Hàn nhìn trang mạng sau đó hỏi một câu.

“Võ giả và người bình thường, điểm khác nhau của họ là, một bên trong cơ thể có thể hấp thụ thiên địa linh lực và chứa đựng thiên địa linh lực, một bên không thể, mà linh lực là tất cả của võ giả, cho dù là võ kĩ hay sức mạnh tăng cấp vân vân, toàn bộ đều cần thêm linh lực mới có thể sử dụng, giống như mối quan hệ giữa xăng dầu và xe hơi vậy, trên lí thuyết là như vậy.”

Diệp Thiên Dật nói.

“Người bình thường là bởi vì đan điền sinh ra không có khả năng này!”

Hoa Thanh Hàn nói.

“Đúng vậy, mà đan điền là một bộ phận của cơ thể, nàng cũng không thể đổi cái khác được.”

Diệp Thiên Dật nói.

“Phải.”

Hoa Thanh Hàn uống một ngụm cà phê.

“Còn uống cà phê? Ngươi đi làm thích uống cà phê thì thôi đi, bây giờ tan làm, phải ngủ sớm lại còn uống cà phê?” Diệp Thiên Dật nói.

“Quen rồi.”

Diệp Thiên Dật ngồi cạnh nàng, Hoa Thanh Hàn liếc một cái.

“Thay bộ đồ trên người ngươi đi rồi ngồi đây.”

Pháo đài này… phì, sô pha này là nơi khá riêng tư của Hoa Thanh Hàn, nàng rất thích nằm ở đây chơi máy tính, tiện thể xem phong cảnh ngoài cửa sổ bên phải, có thể nhìn được rất xa rất xa.

“Ừ.”

Diệp Thiên Dật nói: “Thật sự thì, ta có một chuyện khá quan trọng muốn nói với ngươi.”

Diệp Thiên Dật không né ra.

Hoa Thanh Hàn nghi ngờ nhìn Diệp Thiên Dật.

“Là chuyện gì?”

Bình Luận (0)
Comment