Hoa Thanh hàn nghi hoặc nhìn Diệp Thiên Dật, có thể có chuyện gì, lại là chuyện rất quan trọng?
Trong mắt của Hoa Thanh Hàn, Diệp Thiên Dật rất đặc biệt!
Điểm đặc biệt của hắn chính là… đặc biệt đẹp trai! Đẹp trai đến dị thường, sau đó… chính là khá thẳng thắn, nhưng thứ khác, hình như cũng chẳng có gì!
Ngươi nói những điểm khác chả có gì đặc biệt!
Tu vi?
Hình như cũng là Thiên Tôn cảnh… nếu là Thiên Tôn cảnh… nói thật, cũng bình thường.
Được thôi, một người không thể tu luyện như nàng hình như không có tư cách nói điều này, chỉ là, nếu nàng đứng trên góc độ đại lục, Thiên Tôn cảnh, quả thật yếu đến đáng thương.
Dường như hắn ngoài đẹp trai ra, những các khác cũng chẳng có gì nổi trội.
Diệp Thiên Dật nói: “Ừm, nói sao đây, thật ra, ngươi có thể tu luyện được.”
Hoa Thanh Hàn nhìn Diệp Thiên Dật một cái, cảm thấy hắn đang nói đùa.
“Nghỉ ngơi sớm đi, ngày mai phải đi làm sớm, đúng rồi, đây là tài nguyên tu luyện của ngươi.”
Nàng đẩy chiếc nhẫn không gian đến trước mặt Diệp Thiên Dật.
“Đưa cho ta sớm vậy sao?”
“Của An tổng đưa đấy!”
Diệp Thiên Dật cầm lấy.
“Cái này không quan trọng, quan trọng là, những gì ta vừa nói với ngươi là thật, ngươi có thể tu luyện được.”
“Có thể tu luyện được hay không ta còn không rõ sao? Ngươi đừng đùa nữa, nghỉ ngơi đi, ta cũng phải về phòng đây!”
Hoa Thanh Hàn nói.
“Đan điền của ngươi là đan điền của võ giả, nhưng đan điền của ngươi đã bị phong ấn.”
Diệp Thiên Dật nói.
“Hả?”
Hoa Thanh Hàn khó hiểu nhìn Diệp Thiên Dật.
“Có lẽ ngươi chưa từng nghĩ tới điểm này đúng không?”
“Chưa.”
Hoa Thanh Hàn cảm thấy Diệp Thiên Dật đang nói bừa, nhưng đây là chuyện nàng vô cùng vô cùng để tâm, bởi vậy, nàng bằng lòng nghe, muốn nghe thử xem Diệp Thiên Dật sẽ nói gì.
“Có lẽ ngươi cũng chưa từng mời qua y sư đỉnh cấp để kiểm tra việc này đúng không?” Diệp Thiên Dật nói.
“Ừm.”
Diệp Thiên Dật nói: “Nếu như ngươi không tin tưởng ta, bây giờ ngươi có thể đi tìm một y sư giỏi một chút để kiểm tra!”
“Sao ngươi lại biết?”
Diệp Thiên Dật nói: “Bởi vì ta cũng là một y sư.”
“Lừa ai vậy?”
“Này, An Vũ Tinh chưa nói với ngươi sao? À đúng rồi, nàng ấy cũng không biết.”
Diệp Thiên Dật vuốt cằm, sau đó nhìn Hoa Thanh Hàn, nói: “Bình thường nếu ngươi hơi mệt, bụng có lẽ sẽ đau đúng không? Chính xác mà nói là dạ dày, bởi vì dạ dày của ngươi không được tốt.”
Hoa Thanh Hàn: “...”
“Còn nữa, lúc nhỏ có lẽ ngươi từng bị thương, vết thương này nếu gặp thời tiết ẩm ướt, chân ngươi sẽ đau, đúng chứ? Hơn nữa còn không dễ chữa, kiểu vết thương nhỏ này y sư sẽ nói cần phải nghỉ ngơi tĩnh dưỡng, đúng chứ? Nhưng ngươi mỗi ngày công việc bận rộn như vậy, vốn dĩ không tĩnh dưỡng được, hơn nữa cũng vì không quá đau, chỉ là hơi khó chịu cho nên ngươi cũng lười đi lo cho nó.”
Hoa Thanh Hán há hốc miệng.
“Ngươi nghe An Vũ Tinh nói?”
“Thật sự không phải, nàng ấy nói với ta chuyện này làm gì? Ta nhìn ra được, ta nói rồi, ta là một y sư.”
“Nhưng mà, ta gặp qua rất nhiều y sư đỉnh cấp, bọn họ đều nhìn không ra.”
“Vậy chỉ có thể nói lên là ta giỏi hơn bọn họ rồi?” Diệp Thiên Dật cười nói.
“Ngươi nói thật sao?”
“Thật sự là thật mà, bây giờ ngươi thử tìm một y sư xem thử đan điền của mình đi, đương nhiên, ngươi phải tìm người giỏi một chút.”
Đôi mắt xinh đẹp của Hoa Thanh Hàn nhìn Diệp Thiên Dật.
“Ngươi nói, đan điền của ta bị phong ấn? Là do người nào đó làm?”
Diệp Thiên Dật gật đầu: “Đúng vậy, thật ra muốn giải quyết chuyện này rất đơn giản, bây giờ ta giúp ngươi giải trừ phong ấn, ngươi sẽ có thể tu luyện bình thường, tuy muộn rất nhiều, nhưng có lẽ ngươi cũng không thiếu tài nguyên, tăng cấp có lẽ sẽ rất nhanh, chỉ là ngươi rất khó để có thể trở thành một cường giả đỉnh cấp, à àm không đúng, câu này ta nói sai rồi, nếu thiên phú của ngươi không tệ, đến lúc đó có thể tu luyện, ngươi đừng bao giờ nghĩ cảnh giới của bản thân quá thấp, có thể tăng cấp nhanh thì sẽ làm mọi cách để tăng cấp nhanh, đừng bao giờ nghĩ như vậy, ngươi chỉ chậm hai mươi mấy năm mà thôi, hai mươi mấy năm thật ra cũng chẳng là gì, đến sau này, chẳng qua cũng chỉ là chênh lệch một giai mà thôi.”
“Ngươi giúp ta giải trừ phong ấn trước đi.”
Hoa Thanh Hàn nhìn Diệp Thiên Dật nói.
“Được thôi, vậy ngươi tin tưởng ta rồi?”
“Giải trừ phong ấn được thì ta sẽ hoàn toàn tin, bây giờ… ta chưa dám chắc.” Hoa Thanh Hàn thẳng thắn nói.
“Được thôi, cởi đồ ra.”
Hoa Thanh Hàn: ???
“Ta phải châm cứu.”
Diệp Thiên Dật lấy kim châm ra.
Thật ra không cần, nhưng đây là cơ hội kiếm chút lợi ích, Diệp Thiên Dật có thể bỏ qua sao?
“Ngươi….”
“Hầy, ngươi vẫn chưa tin tưởng ta, vậy ngươi đi tìm y sư khác đi, bọn họ cũng bảo ngươi cởi đồ thôi, ồ, ngươi có thể tìm một y sư nữ, nhưng mà ta muốn nói với ngươi một chuyện, người có thể giải trừ phong ấn vốn không nhiều, cho dù ngươi tìm y thần, bọn họ cũng chưa chắc giải trừ được phong ấn của ngươi.”
Lời này của Diệp Thiên Dật khiến nàng nghi ngờ.
“Y thần không được, ngươi thì được?”
“Ta vừa hay biết cách, chỉ là trùng hợp, tùy ngươi, ta đi ngủ đây, ngươi đã nói sẽ rửa bát rồi đấy, ngươi không tin ta thì đi tìm người khác hỏi xem, cũng chứng thực được, dù sao cũng không vội.”
Diệp Thiên Dật nói xong quay người bỏ đi.
Lạt mềm buộc chặt?
Nói thật chứ, ngươi làm sao khiến Hoa Thanh Hàn tin được?
“Thật sao?”
Hoa Thanh Hàn hơi trầm ngâm.
Nếu như là phong ấn, vậy ai đã làm?
Là tự bản thân lúc trước có hay là… Vương gia lén làm?
Nếu là Vương gia… thật sự có khả năng đó.
Nàng phải đi chứng thực lại, đương nhiên, không thể tìm Vương gia hỏi thẳng được.
Sau đó Hoa Thanh Hàn nhanh chóng đi ra ngoài.
Diệp Thiên Dật đương nhiên biết nàng ra ngoài rồi, cũng biết ràng sẽ biết rõ chân tướng.
Hai tiếng sau, Hoa Thanh Hàn trở về.
Phong ấn!
Đan điền của nàng đúng thật bị phong ấn rồi! Mà vị y sư nàng tìm rất giỏi, nhưng hắn thật sự hết cách! Hắn còn nói, độ khó của chuyện này là không thể nào tưởng tượng được, hoặc là tìm người phong ấn giải trừ, hoặc là… xem số mệnh thôi, cho dù là y thần cũng chưa hẳn có cách, bởi vì thứ này dường như rất ít rất ít khi xảy ra.
Bởi vì người ta đơn giản là phế bỏ đan điền người khác để hắn không thể tu luyện được, giống như phong ấn của nàng, chỉ là vẽ thêm chuyện, nhưng chắc chắn dụng tâm không hề đơn giản.
Hoa Thanh Hàn đứng ngây người ra đó.
Diệp Thiên Dật này, rốt cuộc là người thế nào? Hắn chỉ là may mắn biết được thôi sao?
Hoa Thanh Hàn nhìn về phía phòng Diệp Thiên Dật.
Đèn vẫn sáng, chứng tỏ hắn chưa ngủ.
Nói thật, nàng có chút xấu hổ.
Nhưng bây giờ, hình như chỉ có thể nhờ vào Diệp Thiên Dật, hi vọng hắn thật sự có cách.
Cốc cốc cốc.
Hoa Thanh Hàn đi đến gõ nhẹ vào cửa phòng Diệp Thiên Dật.
“Vào đi.”
Sau đó Hoa Thanh Hàn đẩy cửa đi vào, tên này đang đeo tai nghe chơi game ở đó.
“Ôi trời, ta nói này Bắc Manh Manh, sao ngươi chơi gà thế? Ngươi đưa lá chắn cho ta đi, ông đây một đao giết chết ngươi bây giờ!”
Hoa Thanh Hàn: “...”