Hoa Thanh Hàn đứng đó không nói gì, lặng yên nhìn Diệp Thiên Dật chơi game.
“Ngồi đại đi!”
Diệp Thiên Dật đang gánh team, cũng không kịp chào hỏi Hoa Thanh Hàn chỉ có thể nói một câu.
“Ừm.”
Hoa Thanh Hàn gật đầu sau đó ngồi đấy nhìn Diệp Thiên Dật chơi game.
“Diệp Thiên Dật, sao ta lại nghe tiếng con gái?”
Bắc Manh Manh nói.
“Ta cũng nghe thấy.”
Đây là giọng của Hàn Nhụy.
“Cẩu tặc Diệp Thiên Dật! Không phải ngươi nói ở khách sạn chơi game sao? Trong khách sạn sao lại có tiếng con gái? Ngươi đang ở nhà con gái nhà người ta chứ gì?”
Liễu Khuynh Ngữ khe khẽ nói: “Thật ra ta thấy… chuyện này rất bình thường mà nhỉ?”
Ừ hứ!
Một câu nói của Liễu Khuynh Ngữ khiến ba đồng đội còn lại của Diệp Thiên Dật, Hàn Nhụy, Liễu Thiển Thiển, Bắc Manh Manh không nói nên lời.
“Ừ nhỉ, hình như rất bình thường, hừ, tên háo sắc!”
Hoa Thanh Hàn: “...”
“Có phải ta… làm phiền ngươi rồi?”
Diệp Thiên Dật ho khan một tiếng, nói: “Không không không, ôi vãi! Hàn sư tỷ, ngươi đừng chỉ lo nói chuyện chứ, bị lật kèo rồi, chết tiệt! Đm ngươi nuốt ta làm gì? Ta phải ra ngoài, ngươi thoắt ẩn thoắt hiện nôn ta ra trước mặt đám đông?”
Diệp Thiên Dật bị giết trong tích tắc.
“Phì, các chị em, đầu hàng.”
“Được.”
Sau đó trong chốc lát bốn thẻ hàng.
Diệp Thiên Dật: ???
“Chết tiệt, các ngươi chờ đó cho ta! Một đội ăn gian!”
“Ta nói này đại ca, bọn ta ít nhất cũng là 5-4, ngươi 4-7 người còn dám bảo bọn ta ăn gian? Cáo từ! Rác rưởi! Không chơi với các ngươi nữa, đồng đội xấu.”
Diệp Thiên Dật: “...”
Sau đó bọn họ lần lượt rút khỏi phòng.
Diệp Thiên Dật lúng túng ngồi đó, rồi ngoảnh đầu lại nhìn Hoa Thanh Hàn một cái nói: “Khụ khụ, cơ mà, Hoa tổng, thật ra ta không chơi ăn gian.”
Hoa Thanh Hàn gật đầu, sau đó nói: “Bọn họ là bạn hay bạn gái của ngươi?”
“À… đều đúng.”
Diệp Thiên Dật ngượng ngùng nói.
Hoa Thanh Hàn cảm thấy chuyện này nằm trong dự đoán, hắn đẹp trai như vậy, cho dù có không giỏi giang, nhưng chỉ cần dựa vào gương mặt này cũng đủ thu hút con gái rồi.
“Lúc nãy ta tìm người xem rồi, ta xin lỗi ngươi chuyện lúc trước.” Hoa Thanh Hàn nói một câu.
Diệp Thiên Dật nhìn cô gái xinh đẹp trước mặt mình rồi nói: “Chẳng có gì phải xin lỗi cả, quả thật con người ta cảnh giới không cao, ngoại trừ gương mặt này ra những cái khác đều chả có tác dụng gì cả, ngươi không tin ta cũng bình thường, ta hiểu.”
“Cũng không phải trừ gương mặt ra đều vô ích…”
Hoa Thanh Hàn nói.
“Ví dụ?”
Diệp Thiên Dật nhìn nàng cười.
“Ví dụ… ngươi chơi game rất giỏi.”
Diệp Thiên Dật: “...”
“Ta chỉ tò mò, vị tiền bối ấy nói, phong ấn của ta rất hiếm thấy, gần như trên cả đại lục cũng không có việc này xuất hiện, bởi vì nếu muốn phế một người, có thể phế đan điền là được rồi, vậy nên kể cả hắn cũng nói y thần có lẽ cũng hết cách, chỉ có tìm ra người đã phong ấn thì may ra mới giải được.”
Đôi mắt xinh đẹp của Hoa Thanh Hàn nhìn Diệp Thiên Dật.
Nàng thật sự rất mong muốn được tu luyện.
Nàng không phải là người cam tâm làm một người bình thường, tuy nói nàng quả thật cũng không bình thường, nhưng nàng muốn trở thành võ giả, nàng thật sự rất rất mong muốn.
Nhưng về cơ bản nàng đã từ bỏ rồi, nhưng bây giờ, nàng phát hiện, dường như nàng vẫn còn cơ hội.
Diệp Thiên Dật nói: “Phải, nói không sai, muốn phế đi một người, hủy đi đan điền của người đó là được rồi, loại phong ấn này chỉ là làm ra vẻ, hơn nữa, đêm dài lắm mộng, không đáng, mà ta biết được vừa hay là bởi ta từng tiếp xúc với thứ này, trùng hợp vậy đó, nàng cũng nói rồi, vị tiền bối đó nói nếu như chưa tiếp xúc qua căn bản sẽ không biết cách giải.”
Hoa Thanh Hàn gật đầu.
“Vậy nên nói, người phong ấn đan điền nàng, hắn chắc chắn muốn hủy hoại nàng, nhưng lại vì giá trị của nàng, cũng không muốn nàng biết, vậy nên mới phong ấn! Những điểm này kết hợp lại, vậy chính là Vương gia rồi.”
Diệp Thiên Dật nói.
Hoa Thanh Hàn không nói gì.
Thật ra trong lòng nàng đã rõ.
Thật sự rất có khả năng là Vương gia.
Tuy nàng rất không muốn tin, rất không muốn đi chứng thực, nhưng lòng vẫn hoài nghi.
Vương gia, có ơn dưỡng dục nàng, nhưng mà… nếu như thật sự là bọn họ, Hoa Thanh Hàn thật sự sẽ rất buồn, rất đau lòng! Đặc biệt đối với những người ở Vương gia, nàng thật sự xem là trưởng bối, người thân mà kính trọng.
Nhưng nếu như là Vương gia, chứng tỏ bọn họ không muốn bản thân trở thành võ giả, bởi vì bản thân không thể trở thành võ giả, thì có thể an lòng giúp bọn họ phát triển thương nghiệp rồi.
“Nhưng điều rất khó hiểu là, nàng lúc đó có lẽ rất nhỏ, tại sao bọn họ phải làm như vậy?”
Diệp Thiên Dật nói.
Nguyên nhân khiến Hoa Thanh Hàn nghi ngờ Vương gia là, từ nhỏ, từ khi nàng bắt đầu đến đó lần đầu tiên, nàng đã được yêu cầu học kinh doanh!
Về mặt này nàng không có thiên phú, nhưng từ nhỏ nàng đã được dạy dỗ như vậy, cho nên nỗ lực mà thành.
Nàng khi ấy tuy nhỏ, nhưng muốn bản thân cố gắng học tập, sau này báo đáp ân tình cho bọn họ.
Vậy nên, ngay từ đầu đã có âm mưu nuôi dưỡng nàng theo hướng này rồi sao?
Những thứ như võ đạo là sau này nàng hứng thú nên tự mình tìm hiểu!
Từ nhỏ nàng đã khát vọng trở thành một võ giả, mỗi ngày nhìn thấy những đứa trẻ cùng tuổi bay lên mái hiên đi trên vách tường, phong hỏa lôi điện, nàng thật sự rất ngưỡng mộ, còn nàng chỉ có thể ngồi dưới mái hiên đọc sách viết chữ…
“Không nói chuyện này nữa.”
Hoa Thanh Hàn trở lại bình thường, đôi mắt nhìn vào Diệp Thiên Dật, nói: “Ngươi có thể giúp ta giải trừ phong ấn không? Nếu được, ta sẽ rất cảm kích ngươi.”
“Được chứ, không phải ta đã nói rồi sao?”
“Vậy ngươi giúp ta giải trừ phong ấn đi, đến lúc đó ta sẽ dùng tài nguyên của ta giúp ngươi ở Vương gia thậm chí cả những nơi khác có được rất nhiều tài nguyên tu luyện.”
Hoa Thanh Hàn nói.
“Được thôi, nhưng trước đây ta có nói với ngươi rồi, phải cởi.”
Hoa Thanh Hàn gật đầu: “Chỉ cần lưng là được rồi phải không?”
Diệp Thiên Dật gật đầu: “Đúng rồi, ngươi cứ nằm sấp ở đó là được rồi.”
“Được, vậy ta ra phòng khách, ngươi hai phút sau hẵng ra.”
Hoa Thanh Hàn nói.
“Được thôi.”
Hai phút sau, Diệp Thiên Dật đi ra, còn Hoa Thanh Hàn thì đang nằm sấp trên pháo đài, à không, sô pha, lộ ra chiếc lưng trắng nõn sạch sẽ.
Diệp Thiên Dật nhìn một cái đã có chút chịu không nổi rồi.
Nói thật lòng, Hoa Thanh Hàn rất sợ, vì cơ bản nàng đã cởi đồ ra rồi, tuy che phía trước đi, nằm sấp, nhưng trên thực tế chỉ đè lên áo mà thôi.
Nếu lúc này thú tính của hắn nổi lên thì…
Không, nàng phải tin hắn!
Tuy An Vũ Tinh nói hắn là một kẻ háo sắc, nhưng cảnh giới của hắn so với bản thân cao hơn nhiều, nếu hắn ra tay, hoàn toàn không có chỗ để mà phản kháng, lúc trước và bây giờ thật sự giống nhau.
Diệp Thiên Dật đi đến, ngồi bên cạnh nàng.
“Ta phải làm thế nào?”
Hoa Thanh Hàn hỏi.
“Nằm sấp là được, à đúng rồi, lát nữa có lẽ cần châm cứu ở mặt trước nữa.”
Hoa Thanh Hàn: ???
“Đừng hiểu lầm, không cần lộ ngực, suy cho cùng thì đan điền cũng ở vùng bụng dưới, ta cần phải châm cứu ở vùng bụng dưới.”