Vương gia lúc này xảy ra chút chuyện.
Dù sao Vương Thiên cũng là con trai thứ hai của nhà họ Vương, là huyết thống trực hệ dòng dõi.
Với thiên phú của hắn, không đạt tới trình độ thiên tài đỉnh cấp thì vẫn còn cái danh là cậu hai họ Vương. Vì thế nên cho dù hắn có là rác rưởi không thể tu luyện thì vẫn có thể nghênh ngang mà không ai dám coi thường.
Bây giờ Vương Thiên bị Diệp Thiên Dật đánh thành đầu heo, Hoa Thanh Hàn ra mặt nói giúp. Nhưng nhà họ Vương đã mất hết thể diện, sao có thể bỏ qua dễ dàng như vậy.
Cho dù nhà họ Vương không muốn đánh trả thì liệu Vương Thiên, kẻ đã bị đánh cho thảm hại lại không muốn trả thù hay sao?
Vết thương này đối với hắn chỉ là ngoài da không nghiêm trọng. Điều quan trọng không phải vết thương mà là thể diện.
Không chỉ là thể diện của Vương Thiên hắn mà còn là thể diện của nhà họ Vương.
"Cha, chuyện này cha nhất định phải làm chủ cho ta."
Sắc mặt Vương Thiên rất khó coi.
"Thanh Hàn đã nói vậy, sự việc kết thúc ở đây đi. Ngươi đừng gây thêm rắc rối gì cho gia tộc nữa.”
Một người đàn ông trung niên nói.
"Mẹ nó. Tại sao chứ? Kẻ kia chỉ là đội trưởng bảo vệ cỏn con mà thôi. Vì sao Thanh Hàn lại nói đỡ cho hắn?"
Vương Thiên thật sự không hiểu nổi.
"Tóm lại là nàng có lý do của mình. Có lẽ là tự tìm một lý do cho bản thân. Chuyện này không cần đào bới thêm thêm làm gì. Thanh Hàn có ý nghĩa rất lớn đối với nhà họ Vương. Nhà họ Vương có được như hôm nay cũng là nhờ không ít công sức của Thanh Hàn. Ít nhất ở nhà họ Vương, nàng đã nói như vậy thì không thể không cho nàng thể diện. Trước mắt cứ vậy đi, sau đó ngươi muốn làm gì cũng được, chỉ cần âm thầm không để cho người khác phát hiện. Nói phải giữ lời, ta biết ngươi thích Thanh Hàn cho nên nam tử phải dùng cách đường hoàng cạnh tranh. Nghe rõ chưa."
Vương Thiên nghiến răng: "Con biết ạ."
Sau đó hắn rời đi.
"Tra được chưa?"
Vương Thiên hỏi một người hầu.
"Cậu chủ, ta đã điều tra được hành tung của tên Diệp Thiên Dật đó rồi, phát hiện ra hôm may sau khi hắn tan ca đã lên xe của Hoa tổng rời đi. Ta còn thấy hắn bước vào tiểu khu mà Hoa tổng đang ở, có khả năng là đến nhà Hoa tổng. Đến giờ vẫn chưa thấy đi ra. "
"Cái gì?"
Nghe xong tin tức báo cáo của đám người hầu, Vương Thiên tức giận đến phát điên.
"Ý ngươi là, Hoa Thanh Hàn đưa đội trưởng đội bảo vệ đó cùng về nhà? Hai người ở trong đến giờ vẫn chưa ra sao?"
"Đúng vậy."
Vương Thiên cau mày.
"Điều này có nghĩa gì đây?"
“Cái này... cậu chủ, có câu này không biết ta có nên nói ra không.”
"Nói."
Vương Thiên nghiến răng nghiến lợi.
"Đó là... là... bây giờ ở khắp nơi trong công ty đang lan truyền tin tức rằng đội trưởng bảo vệ Diệp Thiên Dật là bạn trai của Hoa tổng."
"Ngươi nói cái gì?"
Vương Thiên cau mày.
"Tại sao lại có tin tức này?"
"Ta cũng không biết rõ. Có lẽ quan hệ giữa hai người bọn họ thực sự không đơn giản. Theo lý mà nói, do đội trưởng bảo vệ đã làm sai, đáng ra phải bị đuổi việc. Hắn ta đã đánh ngài mà Hoa tổng lại bênh vực hắn. Điều này đã chứng minh. Hơn nữa bây giờ hắn còn đang ở trong nhà Hoa tổng. ”
Vương Thiên: "..."
"Ta không hiểu nổi tại sao Hoa Thanh Hàn lại chọn thứ rác rưởi như hắn? Có phải vì hắn đẹp trai không?"
Vương Thiên nắm chặt tay.
Hoa Thanh Hàn ơi là Hoa Thanh Hàn, thì ra ngươi chỉ là một người phụ nữ nông cạn tầm thường.
"Đậu má. Vậy bây giờ Diệp Thiên Dật đang ở trong nhà của Hoa Thanh Hàn, ta thật sự không thể âm thầm ra tay rồi?"
"Cậu chủ, không phải là không có cách. Trừ phi bọn họ có chuẩn bị, mà cho dù có phòng bị từ trước cũng chẳng sao. Ngài cứ trực tiếp phái người giết hắn, cho dù ra tay trước mắt Hoa tổng thì đã sao. Sẽ không ai biết người ám sát là của chúng ta."
Vương Thiên trầm tư suy nghĩ.
"Không dễ đâu. Tiểu khu nơi Hoa Thanh Hàn ở rất đặc biệt. Miễn là ngươi ở trong nhà, về cơ bản là cực kỳ an toàn. Fuck. Theo dõi tiếp cho ta. Nếu Hoa Thanh Hàn và tên kia thực sự là một cặp, ta còn theo đuổi nàng được sao?”
Trong mắt hắn, Hoa Thanh Hàn vô cùng xinh đẹp, ưu tú và thuần khiết.
Còn hiện tại, cảm giác đó không còn nữa. Chỉ vì nàng đã ở với một người đàn ông khác.
Nhưng chưa chắc, có thể trong đó có nội tình mà hắn chưa rõ không?
Mặc dù chuyện đã rành rành chứng tỏ họ là một cặp.
...
Một đêm trôi qua.
Haiz, nói thật thì Diệp Thiên Dật có ý nghĩ muốn nhân cơ hội lợi dụng Hoa Thanh Hàn, nhưng nàng quá nghiêm túc. Hắn cảm thấy mình nên thu liễm một chút, nếu không sẽ càng bị nghi ngờ.
Cưa gái rất quan trọng, nhưng bây giờ Cấm Ma Thư còn quan trọng hơn, Diệp Thiên Dật không muốn thu hút nhiều sự chú ý.
“Ngươi vẫn còn tu luyện sao?"
Diệp Thiên Dật thấy Hoa Thanh Hàn đang ngồi trong phòng khách.
Hoa Thanh Hàn nghe thấy thì mở mắt, đôi đồng tử trong suốt như vừa được gột rửa.
"Đã thụt lại nhiều năm như vậy cho nên ta phải chăm chỉ hơn."
Sau đó nàng đứng dậy.
"Chăm chỉ cũng vô ích, bởi vì ngươi đã dùng một nửa thời gian của một ngày vào một công ty vớ vẩn. Ta khuyên ngươi nên từ chức thì hơn."
Hoa Thanh Hàn gật đầu: "Ta cũng có suy nghĩ này."
Chuyện công ty thuộc về người khác còn chuyện tu luyện là bản thân tự cố gắng.
“Vậy thì từ chức đi.” Diệp Thiên Dật nói.
"Nhưng không phải bây giờ."
Hoa Thanh Hàn lắc đầu.
"Hả, tại sao?"
Hoa Thanh Hàn nhìn Diệp Thiên Dật trả lời: "Nếu ta từ chức thì sẽ mất đi tư cách và quyền lên tiếng trong nhà họ Vương. Ta ở lại đây là muốn tìm hiểu rốt cuộc kẻ phong ấn đan điền của ta có phải người nhà họ Vương hay không?"
"Hiển nhiên là chúng rồi."
"Không, ta muốn chứng cứ chắc chắn."
Hoa Thanh Hàn nói.
"Haiz, ta phát hiện kiểu người đẹp khí chất lạnh lùng như ngươi, ngoài mặt càng lạnh nhạt thì trong lòng lại càng lương thiện."
Diệp Thiên Dật nói.
Hoa Thanh Hàn không nói gì.
"Hơn nữa... công ty còn một hợp đồng rất quan trọng cần bàn bạc, chuyện này liên quan đến sự phát triển sau này của nhà họ Vương. Ta phải đích thân giải quyết chuyện này."
Hoa Thanh Hàn nói.
"Ta nói này chị đại, họ Vương đã làm hại ngươi tận hai chục năm nay, ngươi vẫn còn muốn giúp kẻ thù sao?"
Diệp Thiên Dật bất lực nói.
"Thứ nhất, ta không chắc người muốn làm hại ta có phải là người nhà họ Vương hay không. Nếu thật sự không phải họ mà ta không đi sẽ gây ra tổn thất rất lớn. Thứ hai, nhà họ Vương đối với ta có ơn dưỡng dục, ta coi công ty là tâm huyết của mình. Nếu hợp đồng này thành công, coi như đây là thứ cuối cùng ta báo đáp ân tình cho nhà họ Vương, còn nếu không thành công thì ta cũng hết cách, chỉ đành cố gắng hết sức.
Hoa Thanh Hàn nói.
Diệp Thiên Dật cười bất lực.
"Hợp đồng gì? Không phải tài sản của Vương gia rất nhiều đó sao?"
"Đối tác là một gia tộc lớn mạnh hơn, nhà họ Lí."
"À, có phải là gia tộc tài phiệt lớn nhất hiện nay đúng không?"
Hoa Thanh Hàn gật đầu: "Tuy nhà họ Vương được coi là gia tộc tài phiệt lớn thứ hai, nhưng cũng không bằng một phần mười nhà họ Lí. Có thể ký thành công hợp đồng này hay không, ta đã cân nhắc rất lâu vấn đề này. Hôm nay đã nói chuyện với Lý thị"
Diệp Thiên Dật nhún vai: "Tùy ngươi."
"Ta đi làm bữa sáng."
Hoa Thanh Hàn nói.
"Ngươi làm á?"
"Bữa sáng đơn giản hơn, tuy rằng không ngon bằng món ngươi làm, nhưng... ngươi có thể đi nghỉ ngơi một chút."
Sau đó nàng bỏ đi.
Diệp Thiên Dật mỉm cười.
Cô gái này không tệ. Thật biết quan tâm người khác.
Ta yêu nàng quá mất thôi. Muốn bạch bạch quá thì phải làm sao đây?