Ta Mỗi Ngày Nhận Một Hệ Thống Mới (Dịch)

Chương 1379 - Chương 1374: Đừng Xem Thường Ta

Chương 1374: đừng xem thường ta
Chương 1374: đừng xem thường ta

Trên thực tế, suy đoán này của Huyết Hoàng không sai.

Tuy nhiên... nó cũng không hề đơn giản như trong tưởng tượng!

Ví dụ như, một Chân Thần cảnh đi mười mấy bước vào bên trong đã nằm xuống đất kêu thảm thiết không bò dậy được!

Dù cho đây không phải là sấm sét trên hư không trực tiếp đánh xuống, nhưng sức mạnh sấm sét bao phủ không trung có lẽ thuộc loại thiên lôi, thiên lôi... dù cho ngươi ở Thiên Đạo cảnh, cũng không dám xem thường uy thế của thiên lôi ở Huyền Thiên cảnh, ngay cả khi đó là thiên lôi của Huyền Thiên cảnh cũng đủ để đánh chết Thiên Đạo cảnh!

Vì vậy mà Thiên Lôi chính là thứ võ giả sợ nhất.

Còn vì sao mà Chân Thần cảnh đó lại chết?

Điều này lại liên quan đến năng lực tự thân, với cường độ khí lực của ngươi, tần suất giải phóng linh lực phòng ngự, bản thân ngươi có phải rất xuất sắc về mọi mặt...

Rất đơn giản, để thăng lên một đại cảnh giới cần chống lại thiên lôi, có người thành công, có người trực tiếp bị đánh chết, đây chính là nguyên nhân vấn đề của chính ngươi! Về cơ bản, cái gọi là thiên tài rất khó mắc sai lầm, tương đối dễ sống sót, võ giả bình thường thì rất dễ bị đánh chết.

Cho nên, ở vùng lôi vân này, sợ là không ít người phải bỏ mạng.

Còn bên kia, Diệp Thiên Dật hút một điếu thuốc, cùng An Vũ Sương đi về phía trước.

Rất nhanh, một cung điện không lớn lắm hiện ra trước mặt họ.

An Vũ Sương cau mày.

Cảnh giác.

Như đại điện đó, gặp sớm như vậy, căn bản không ích gì! Ngược lại có thể dẫn dụ ngươi rơi vào bẫy rồi tiêu diệt ngươi.

Đó là kinh nghiệm của nàng.

Tuy nhiên, sao Diệp Thien Dật lại nói chủ nhân của di chỉ này là cẩu tặc?

Hắn biết mỗi người các ngươi đều sẽ có cách nghĩ này, vì vậy, đúng lúc có một con đường an toàn như vậy, mà trên còn đường đó, vừa hay hắn cố ý thiết lập một cung điện nhỏ, dù sao đây cũng là con đường bản đồ chỉ, thật sự không có nguy hiểm nào, bên trong còn có bảo vật nữa.

“Không vào à?”

Diệp Thiên Dật hút điếu thuốc và nhìn nàng.

An Vũ Sương nhíu mày, nàng chắm chú nhìn điếu thuốc trên tay Diệp Thiên Dật, lúc này nàng mới nhận thức được gì đó.

Thuốc?

Hoang Cổ Thương Khung này có mùi thuốc ư? Chắc không phải đâu?

Hoang Cổ Thương Khung vốn ở trạng thái hoàn toàn cách biệt, một nơi như thế, mọi người đều đang tu luyện, ngươi căn bản không thấy được thứ gọi là khoa học kĩ thuật, vì khoa học kĩ thuật bên ngoài là do những người không thể tu luyện nghiêm túc học tập để trở thành nhà nghiên cứu khoa học thúc đẩy nền văn minh phát triển, còn ở đây... bọn họ một là không có điều kiện, hai là không có tâm sức, ba là không có vốn để nghiên cứu phát triển khoa học kĩ thuật, dù sao trong thành nàng đã thấy rất rõ, nội thành không có bất kỳ đồ công nghệ nào, như bình nước nóng, ti vi gì gì đó đều không có.

Cho nên mùi thuốc...

“Đưa ta điếu.”

An Vũ Sương đưa tay về phía Diệp Thiên Dật.

“Hả? Ngươi hút thuốc ư?”

Diệp Thiên Dật kinh ngạc nhìn nàng.

Hắn không hề biết điều này.

Mấy cô gái thường đều không thích hút thuốc, cũng không phải ghét bỏ, mà là có chút không thích, được rồi, Diệp Thiên Dật có hơi chủ nghĩa đại nam tử.

Thấy tay nàng chưa buông xuống, Diệp Thiên Dật đành đưa cho nàng một điếu thuốc.

An Vũ Sương nhận lấy rồi liếc mắt nhìn, khẽ ngửi.

“Sao ngươi lại có thuốc?”

Mặc dù nàng không hút thuốc, nhưng loại thuốc này nên được nhiều người biết đến hơn, thuốc lá là một nghề mang lại lợi nhuận kếch sù, đồng thời chỉ có đế quốc nắm giữ, vì vậy nàng vẫn biết một chút, đây là mùi thuốc hấp dẫn của thế giới bên ngoài.

“Sao thế?”

Diệp Thiên Dật nhìn An Vũ Sương.

“Có phải cách đây không lâu, ngươi từ Chúng Thần Chi Vực bị người khác đày vào đây không?”

Nếu không, sao hắn lại biết mùi thuốc này?

“Ồ--”

Diệp Thiên Dật nhìn nàng rồi gật đầu: “Ừm, đúng thế.”

Sau đó, Diệp Thiên Dật mới nhận ra điều gì đó.

“Vậy ngươi cũng thế à?”

Nếu cô gái này đã nhận ra mùi thuốc đó, vậy thì nhất định nàng mới bị đày vào đây cách đây không lâu.

“Chính vì thế, ngươi ở Chúng Thần Chi Vực vì phạm phải tội lớn tày trời mới bị đày tới đây.”

Vì bình thường mà nói, trong giai đoạn hiện nay, tiến vào Hoang Cổ Thương Khung căn bản chính là như vậy, phạm phải tội ác tày trời mới bị đày vào đây.

Hơn nữa, nói chung chỉ có hoàng thất của ngũ đại đế quốc làm như thế, thông thường, người bị lưu đày đều là tội nhân bị ngũ đại đế quốc bắt được, còn những môn phái khác hay gì đó, bọn họ không cần phải đày một người tới đây, hoặc là giết, hoặc là không giết, chỉ cần lựa chọn trong 2 cách đó thôi, còn ở đế quốc, có thể có thứ tương tự như pháp luật, vậy nên sẽ có con đường đày đi Hoang Cổ Thương Khung.

Dù có thế nào, hắn nhất định đã phạm phải sai lầm lớn, ít nhất là đã giết không ít nhân tài vô tội, cũng vi phạm luật nên mới bị lưu đày đến đây.

Vì thế, hắn không phải người tốt.

An Vũ Sương nghĩ.

Diệp Thiên Dật cười mỉm, nói: “Xem ngươi nói kìa, không phải ngươi cũng mới vào đây à? Vậy ngươi không phải cũng phạm tội ác tày trời mới bị đày vào sao?”

Đúng vậy! Diệp Thiên Dật đã nhận ra điều đó!

Đậu móe!

Cô gái này có vẻ không đơn giản như vậy, không phải ác nhân đại lục chứ?

“Ồ--”

An Vũ Sương khá đặc biệt, nàng là chủ động đi vào đây, nhưng nếu nàng nói vậy sẽ có người tin sao? Vì thế, nàng cũng chẳng muốn giải thích thêm gì cả.

Nhưng rõ ràng, đây vốn là hai người đã không mấy tin tưởng nhau giờ lại nảy sinh thêm nghi ngờ.

An Vũ Sương dù biết Diệp Thiên Dật tu vi không cao, nhưng nàng vẫn cẩn thận, dù sao tên này khiến rất nhiều cường giả hàng đầu đều ham muốn một bảo vật nào đó, hắn mới vào chưa lâu đã bị mấy người kia chú ý, thật kỳ lạ, cho nên, chứng minh hắn có năng lực, lại cộng thêm hắn nhanh như vậy đã thông qua cửa đầu tiên...

Chắc chắn không đơn giản.

“Tội danh ngươi phạm phải là gì?” An Vũ Sương hỏi.

“Ta á... ”

Diệp Thiên Dật suy nghĩ, rồi nói: “Có thể là động tới vài người không nên động.”

“Ý ngươi là, có kẻ lợi dụng tư quyền đưa ngươi vào đây?”

An Vũ Sương lườm Diệp Thiên Dật một cái.

“Có thể nói là như vậy, thực ra ta nói gì không quan trọng, dù sao cũng là lời nói từ một phía, bất luận ta nói gì, ngươi đều sẽ tin chứ?”

An Vũ Sương lắc đầu.

“Vậy thì đúng rồi, chúng ta không cần hỏi chuyện này nữa, mặc dù ta cũng rất muốn biết lý do ngươi vào đây là gì.”

An Vũ Sương không trả lời Diệp Thiên Dật.

Diệp Thiên Dật duỗi bả vai, trực tiếp đi tới đẩy cửa đại điện.

“Nếu ngươi không muốn chết, tốt nhất đừng vào đó.”

An Vũ Sương lạnh lùng nói.

Diệp Thiên Dật cười nói: “Nếu ngươi muốn đi xa hơn, tốt nhất đừng xem thường ta như vậy.”

Nói xong, Diệp Thiên Dật cứ thế bước vào.

An Vũ Sương cau mày, nàng không bước vào.

Không phải nàng nhát gan, mà là nàng thấy không cần thiết, thậm chí không muốn đi cùng hắn nữa.

Bình Luận (0)
Comment