Diệp Thiên Dật ở trong đại điện, nơi đây trông có vẻ không có gì đặc biệt.
Đại điện có không ít bảo vật, nhưng Diệp Thiên Dật căn bản không thèm để mắt tới.
Cấp bậc không thấp, nhưng chẳng có ích gì đối với Diệp Thiên Dật.
Có điều, dù sao cũng là tiền, hắn cầm đi coi như giúp đỡ vùng thiên tai, vùng tu luyện khó khăn, vậy cũng tốt hơn là để chúng ở đây?
Sau đó, Diệp Thiên Dật cất tất cả bảo vật mà hắn nhìn thấy vào nhẫn không gian của mình.
An Vũ Sương ở bên ngoài chờ đợi, nói thật, nàng không muốn đi cùng với người này.
Thứ nhất, hắn nói chuyện thật giả không cách nào kiểm chứng được.
Cuối cùng nói đi tới cùng lôi vân cũng giống như đến đích cuối cùng ở đây, là thật hay giả, nàng không chắc, dù sao bây giờ cũng không nhìn ra điều gì, hơn nữa tin tức của người này khá đặc biệt, chẳng hạn như hắn vừa bước vào từ Chúng Thần Chi Vực cách đây không lâu...
Thứ hai, hắn đang lãng phí thời gian, có thật sự cần phải lãng phí thời gian này không? Chỉ cảm thấy... có lẽ giống như tuổi của hắn, hắn là người mới hai mươi mấy tuổi, sao nàng có thể chờ đợi một người như vậy? Nàng sẽ tin lời của một đứa trẻ ư?
Nghĩ thử, An Vũ Sương thật sự bất lực.
Xem ra, nàng đã đến với môi trường mới nhưng chưa quen với một số thứ ở đây...
An Vũ Sương khẽ lắc đầu và chuẩn bị rời đi.
Có lẽ hắn đã chết ở trong đó rồi? Dù không chết thì chắc lát nữa cũng gần như vậy.
Nàng thản nhiên đi theo cửa lớn của đại điện đang mở và nhìn vào, thấy bên trong có bóng người chạy qua chạy lại, một lúc mang mấy thứ trên bàn này lắp vào nhẫn không gian, một lúc lại mang đống tinh thạch lấp lánh lắp vào bên kia.
“Lòng tham vô đáy.”
An Vũ Sương khẽ lắc đầu.
Trong lịch sử, về cơ bản, hầu hết các võ giả đã ngã xuống chính là vì một chữ “tham”, đặc biệt ở những nơi như di chỉ, lòng tham càng là điều tối kỵ.
Cứ cho ngươi vào đó rồi, nhiều nhất người cũng chỉ lấy được chút đồ rồi vội vàng rời đi, bây giờ, người này hình như muốn dọn sạch mọi thứ trong đại điện, ngươi nói xem có đúng hay không?
Rất có thể thứ mà hắn đang nắm giữ sẽ kích hoạt cơ quan, sau đó có thứ tương tự như kiếm trận sẽ phá huỷ nó, hoặc là gây ra khói độc, hoặc là cửa lớn bị đóng lại, và cả đời này hắn không thể thoát ra được.
Dù sao An Vũ Sương cũng không vào, cái gì nên nhắc thì nàng đã nhắc rồi, còn không nghe là chuyện của hắn.
Nàng xem như là đã tận tình tận nghĩa rồi.
“Hi vọng chuyến đi ở đây có thể khiến ta có chút thu hoạch.”
An Vũ Sương suy tính.
Thực ra nàng đã sẵn sàng cho việc kiếp này không thể ra ngoài, nhưng nàng ra hay không, thì đều như nhau, nếu nàng không vào thì hậu quả cuộc việc ở bên ngoài cũng là... Cho nên, tới đây ít nhất nàng sẽ có chút cơ hội!
Bên ngoài còn có An Vũ Tinh, An gia của nàng vẫn còn một huyết thống, thực ra cũng không sao cả... dù gì nàng cũng không thích mình, cứ như vậy đi... nếu không ra được thì cứ vậy đi.
An Vũ Sương nhìn dọc theo cánh cửa.
“Hử?”
Hắn vẫn chưa chết? Còn chưa kích hoạt cơ quan gì đó à?
Không phải chứ.
An Vũ Sương tò mò xem, trừng mắt nhìn Diệp Thiên Dật sắp dọn sạch nơi này.
“Mấy tinh thạch này chắc Đường Tam Tạng sẽ thích, không chừng còn có thứ gì đó mà ở thế giới bên ngoài không tìm được, nếu như hắn chế tạo cho ta mấy thứ lợi hại hơn thì tuyệt quá!”
Diệp Thiên Dật như thằng nhà quê, cái gì cũng vơ vét.
Hết cách rồi, Diệp Thiên Dật không có tiền đồ, dù sao hắn cũng cảm thấy so với mấy cái gọi là cậu chủ, thiếu chủ, thánh tử đó, thì hắn không có gì ràng buộc, hắn vẫn có căn cứ hơn.
Ngươi có thể cười nhạo hắn, nhưng đừng để hắn nghe thấy là được.
An Vũ Sương càng nhìn càng thấy không đúng.
Hắn vơ vét nhiều thế rồi, mà còn chưa kích hoạt cơ quan ư? Không có khói độc hay kiếm trận à? Cửa lớn của di chỉ này không tự động đóng lại sao?
Diệp Thiên Dật chuyển hết những thứ bên trong đi.
“Thật đáng tiếc, không có linh vật thiên địa gì cả, cũng không giúp được gì cho việc luyện chế đan dược của ta.”
Diệp Thiên Dật lắc đầu rồi bước ra, hình như vẫn chưa hài lòng lắm.
Có điều, cả một đại điện như thế, có lẽ không thiếu linh vật thiên địa, Diệp Thiên Dật nghĩ vậy... Chắc chắn phải có vài thứ đã thất lạc ở thế giới bên ngoài, dù sao xem như là vì mấy thứ này, Diệp Thiên Dật cũng không thiệt.
An Vũ Sương cứ trừng mắt nhìn Diệp Thiên Dật bước ra khỏi đại điện như vậy, đi tới trước mặt nàng.
“Này, nhìn cái gì đấy?”
Diệp Thiên Dật đưa tay ra vẫy vẫy trước mặt nàng.
Lẽ nào hắn đang ở tầng thứ năm rồi?
An Vũ Sương tỏ vẻ khó hiểu.
“Thử nhìn lại bảo vật trong nhẫn không gian của ngươi đi, xem xem có phải là là giả không.”
An Vũ Sương nói.
Diệp Thiên Dật nhìn qua, sau đó lấy một viên trân châu ném ra.
Đoàng—
“Không phải hoang tưởng, rất thật, Lôi Chấn Thiên này hữu dụng lắm, nó có thể nổ tung Thiên Thần cảnh, Thần Vương cảnh, đối với ta mà nói, có thể tuỳ ý ném ra bất cứ thứ gì, có thể nổ tung cả Thiên Thần cảnh, thật là kích thích.”
Diệp Thiên Dật cười.
An Vũ Sương: “...”
Chuyện này...
Sao có thể... chuyện này không logic chút nào.
Lẽ nào mấy năm này nàng thật sự ra ngoài quá ít, không còn biết những thứ ở thế giới bên ngoài nữa sao? Lời An Vũ Tinh nói là có lý do cả ư?
“Ngươi mới nói bên trong có nguy hiểm, nhưng ta dọn sạch bên trong rồi có thấy nguy hiểm gì đâu.”
Diệp Thiên Dật nói.
“Do ngươi may thôi.”
An Vũ Sương nói nhẹ, rồi tiếp tục đi về phía trước.
Ban đầu nàng định quay lại đi con đường vùng lôi vân đó, nhưng bởi vì Diệp Thiên Dật không xảy ra chuyện gì, làm cho nàng hiếu kỳ muốn xem thử, lời hắn nói vừa rồi là thật hay giả!
Nếu nàng từ hướng này không đi qua vùng lôi vân, mà đến được đích như mấy cường giả kia, vậy thì nàng phải nhìn lại con người này rồi! Mặc dù khả năng không lớn, nhưng hiện tại nàng muốn chứng thực sự việc này, muốn chứng thực cũng không khó, cứ đi về phía trước là được rồi.
“May sao? Chưa chắc, nhưng đúng là con người ta vận may quả thực không tồi.”
Sau đó, Diệp Thiên Dật đi theo.
Rất lâu sau, bọn họ tới trước một ngọn núi cực lớn, phía trước có một sơn động.
“Vào đi, chắc qua sơn động này là đến rồi, con đường này của chúng ta có lẽ xa hơn rất nhiều so với việc đi thẳng qua vùng lôi vân, tuy phải đi một vòng tròn lớn, nhưng tránh được chút nguy hiểm.”
Diệp Thiên Dật nói.
An Vũ Sương đi vào bên trong không nói gì.
“Gì thế, ngươi không thể nói chuyện với ta nhiều hơn à? Dù ngươi có nghi ngờ gì ta, thì chúng ta cũng nên nói nhiều hơn chút chứ.”
Diệp Thiên Dật không thể chịu nổi kiểu con gái lạnh lùng không thích nói chuyện này.