Ta Mỗi Ngày Nhận Một Hệ Thống Mới (Dịch)

Chương 1382 - Chương 1377: Thiên Giới

Chương 1377: Thiên Giới
Chương 1377: Thiên Giới

An Vũ Sương thấy càng nói chuyện với người này thì càng không muốn nói chuyện với hắn nữa.

Mà hiển nhiên, An Vũ Sương không hoàn toàn tin lời của Diệp Thiên Dật, nhưng nàng chắc chắn một điều, đó là tên này tuyệt đối không đơn giản! Thật sự không đơn giản, thậm chí có thể nói là có chút khác thường.

Nàng cảm thấy, trước mắt, tạm thời đi theo hắn có lẽ là đúng đắn!

Nhưng đây hoàn toàn không phải vì nàng tin tưởng Diệp Thiên Dật, nếu như xác định hắn là Diệp Thiên Dật của Vạn Cổ Đệ Nhất Thần Tông, không chừng nàng có thể buông bỏ phòng bị! Nhưng giờ nàng vẫn chỉ là nghi ngờ, người ta không thừa nhận mà, An Vũ Sương cũng không thể xác định được.

Diệp Thiên Dật của Vạn Cổ Đệ Nhất Thần Tông đó, nàng nghe nói không ít lời đồn về hắn, nói thật, nàng rất khâm phục! Thật sự không thể khiến người ta không khâm phục được! Đây nhất định là một thiên tài! Đại lục trước nay không thiếu nhân tài, nhưng thứ thiếu thực ra là người có tài năng phi thường! Người này, hắn không hề làm theo lẽ thường, đây cũng là lý do, hắn có thể thay đổi lịch sử, phá vỡ lệ thường, người này xưa nay chưa từng có và sau này cũng không có!

Hơn nữa, dựa theo tin tức trước đây về hắn, Diệp Thiên Dật của Vạn Cổ Đệ Nhất Thần Tông này có lẽ là nhân vật chính phái, dù các cách làm của hắn đã giết hại không ít người, nhưng khiến mọi người đều bái phục, không hề thấy bất mãn.

Còn với những gì Diệp Thiên Dật nói, An Vũ Sương thực sự không muốn trả lời.

Người này ấy à... nói chuyện quả thực rất thú vị, tuy nhiên, hắn chọn nhầm người rồi.

“Tiếp theo đi thế nào đây? Ngươi biết không? Có cần luận thiên cơ không?”

An Vũ Sương ngày càng hiếu kỳ về một số năng lực của người này, cũng đã trực tiếp bỏ qua lời của Diệp Thiên Dật.

“Không phải ngươi không muốn đi cùng ta à?”

Diệp Thiên Dật nói.

“Đó là trước đây, mà cho dù là trước đây, cũng không phải đi theo ngươi?”

An Vũ Sương rất cương trực, quả thật là vậy, nàng chỉ cần chứng thực chút là được rồi, còn giờ thực sự đã xác nhận.

“Nhưng ngươi vẫn chưa tin tưởng ta, ngươi đừng đi theo ta nữa.” Diệp Thiên Dật nói.

“Được thôi.”

Diệp Thiên Dật: “...”

“Này này này, lúc này không phải ngươi nên kéo tay ta, rồi làm nũng với ta, nói để ta đưa ngươi đi cùng à?”

An Vũ Sương: “...”

Ánh mắt nàng nhìn về phương xa.

Đằng sau chính là vùng lôi vân, phía trước hình như không có gì.

“Được thôi, được thôi, vậy ta suy luận một chút.”

Sau đó Diệp Thiên Dật bước sang bên cạnh, ánh mắt của An Vũ Sương nhìn vào Diệp Thiên Dật.

Suy luận phải không? Nàng muốn xem thử rốt cuộc là đang luận hay thế nào! Ở đây nhiều cường giả như vậy, sao bọn họ không luận ra được, lại còn bị hắn luận ra.

Diệp Thiên Dật đương nhiên biết thôi diễn thiên cơ, đừng quên, Diệp Thiên Dật cũng là lão già không biết xấu hổ đó, Gia Cát Thanh Thiên qua một thời gian, lão già này cái khác không nói, nhưng khả năng luận thiên cơ cũng khá là ổn!

Còn bây giờ, Diệp Thiên Dật chỉ đang làm bộ làm tịch suy diễn thiên cơ, thực tế là đang dùng bản đồ mở thẻ hướng dẫn.

Tuy nhiên, sức mạnh thôi diễn thiên cơ của Diệp Thiên Dật thực sự đã được giải phóng.

Rất lâu sau Diệp Thiên Dật mới mở mắt ra.

Không có cách nào, tiếp theo chỉ có thể cùng nhau đi về phía trước, không còn con đường nào khác.

Có điều vì có bản đồ mở thẻ hướng dẫn này, mà Diệp Thiên Dật mới không lo lắng.

Bản đồ này không chỉ nói cho Diệp Thiên Dật biết tiếp theo nên đi con đường nào, mà còn bao gồm trên con đường tiếp theo, chỗ nào có nguy hiểm, chỗ nào có cơ quan, Diệp Thiên Dật đều biết, nhưng trừ khi nó là loại nguy hiểm vượt quá khả năng của bản đồ mở thẻ hướng dẫn... bởi vì dẫu sao Diệp Thiên Dật cũng biết, hệ thống không hoàn toàn vô địch, rất nhiều thứ bên trong hệ thống có giới hạn.

Dù sao An Vũ Sương cũng không thể nhìn ra thuật thôi diễn của hắn giỏi cỡ nào.

Thuật thôi diễn thiên cơ quả thật lợi hại, thậm chí thu hút cả thiên địa dị tượng, hơn nữa ở đây, không ít người có thể gây ra các dị tượng thiên địa nhỉ? Bọn họ nhất định cũng luận ra, nhưng dưới tình huống này, bọn họ không thể suy luận được, còn Diệp Thiên Dật thì luận được rồi, giờ cũng không có dị tượng thiên địa, điều này đều không luận được, cảm thấy rất kỳ lạ.

Không có cách nào hả, không có con đường thứ hai đâu.

Diệp Thiên Dật vươn vai nói.

“Ừ.”

An Vũ Sương gật đầu rồi đi thẳng về phía trước.

“Ấy ấy ấy, đợi mấy cường giả đó đi cùng nữa.”

Diệp Thiên Dật đứng lại.

An Vũ Sương thấy không cần thiết, nếu đã không có con đường thứ hai tốt hơn, mà vẫn phải đi qua, vậy thì đợi mấy tên đó đi cùng... được thôi, nàng cũng không quan tâm chuyện này lắm.

Mấy tên cường giả đó cũng đã thấy tình hình ở đây.

Đầu tiên, Huyết Hoàng đợi mấy người khác kết thúc việc điều dưỡng, sau đó nhanh chóng đi theo, còn thấy cảnh này, khiến hầu hết mọi người cũng đi theo!

Bọn họ đang nghi ngờ, vì sao mấy người này lại trực tiếp muốn di chuyển? Là vì có hai người đi phía trước ư? Lý do không phải chỉ đơn giản vậy chứ? Bọn họ sẽ nghĩ nhiều hơn, rồi ngày càng nhiều người rời đi, rất nhiều người thậm chí không nghĩ tới nữa, dù sao đi theo số đông ít nhất có thể bảo đảm an toàn cho bản thân.

Mặc dù bọn họ đều là cường giả, nhưng cũng tuỳ nơi, người bên ngoài là vô tận, trong di chỉ này, bất luận ngươi là cảnh giới nào, Thái Cổ Thần Vương cảnh cũng phải nhường chỗ này.

Nào ngờ, bọn họ chỉ vì không muốn Diệp Thiên Dật đi mất, thế đấy.

An Vũ Sương vô cùng ngạc nhiên.

Chuyện này là sao đây?

Hai người bọn họ đi về phía trước, sao có nhiều cường giả phía sau đi theo như vậy?

Chắc chắn không phải vì họ mở đường nên mấy cường giả này mới đi theo, phải biết rằng, những người này ít nhiều đã bị thương, với họ mà nói, cái gọi là đi theo người nào đó, nếu có người mờ đường, bọn họ chỉ đi qua, quan trọng hơn là điều dưỡng tốt thương thế!

Vì thế, trong đó nhất định có nguyên nhân khác, mà nguyên nhân này không thể là nàng, cho nên... chính là tên Diệp Thiên Dật bên cạnh!

Là bảo vật của hắn!

Đúng!

Bảo vật của hắn khiến cường giả này thà mang theo vết thương trên mình cũng phải đi theo hắn! Chính là để không mất dấu hắn!

Điều này thực sự khiến An Vũ Sương rất tò mò.

Nói thật, tò mò là bản tính con người, nhưng nàng sẽ không chú ý và quan tâm quá mức với mấy việc này, dù có chú ý tới thì cũng không đi hỏi, đây chắc là nguyên nhân tính cách.

“Ồ, mấy người đều đã đến, vậy thì không sao rồi.”

Diệp Thiên Dật khẽ nhếch miệng.

Phía trước có một lối thoát thu hút sự chú ý của bọn họ!

Chính xác mà nói, cũng chỉ có lối thoát như vậy thôi.

Lối thoát này khá đặc biệt, nếu nhìn đơn giản có vẻ không có gì, rất rộng, khoảng 3, 4 mét, vậy điểm đặc biệt là gì? Lối thoát này kéo dài đến bầu trời, có trời mới biết sẽ đi tới đâu, nhưng rõ ràng không thể là bầu trời thật, có lẽ bầu trời này còn có một tiểu thế giới khác, có điều chỗ nguy hiểm chính là lối thoát này! Nhất định là rất nguy hiểm!

Diệp Thiên Dật đứng đó ngẩng đầu lên nhìn.

Có hơi rắc rối.

Bình Luận (0)
Comment