Ta Mỗi Ngày Nhận Một Hệ Thống Mới (Dịch)

Chương 1414 - Chương 1410: Ngươi Chỉ Biết Nói Cảm Ơn?

Chương 1410: Ngươi chỉ biết nói cảm ơn?
Chương 1410: Ngươi chỉ biết nói cảm ơn?

Những Thái Cổ Thần Vương cảnh kia bị thương nặng, nhưng bọn họ chưa chết.

Dù sao hệ thống miểu sát này cũng đã nói rõ ràng, tác dụng đối với Thái Cổ Thần Vương cảnh chỉ là bị thương nặng mà không phải là miểu sát, nhưng nếu như liên tục bị thương nặng như này, vậy cũng có thể giết người, cứ nhìn tên Thái Cổ Thần Vương cảnh vừa nãy thì biết.

Mà những Thái Cổ Thần Vương cảnh lúc này, một đám sợ hãi đến không thể tưởng tượng.

Bọn họ không thể tưởng tượng được tại sao một tên Thần Vương cảnh lại có thể gây ra tổn thương trình độ này với bọn họ! Cơ thể của bọn họ, bọn họ rõ ràng nhất, thương thế bây giờ của bọn họ rốt cuộc nặng bao nhiêu cũng rất rõ ràng, không thể hiểu được! Tại sao chứ?

Phá không gian của Thần Vương cảnh làm cho một đám Thái Cổ Thần Vương cảnh bị thương nặng?

Kinh khủng như vậy!

“Lại lần nữa! Phá không gian!”

Ầm___

Diệp Thiên Dật lại cho nổ một lần nữa.

Có hai người phản ứng kịp, tuy rằng bị thương nặng, nhưng đối với Thái Cổ Thần Vương cảnh mà nói, trốn khỏi vẫn có thể làm được, có hai người chỉ là Thái Cổ Thần Vương cảnh nhất giai, vết thương của bọn họ khá là nặng, thậm chí không kịp làm gì, trực tiếp lại bị phá không gian nổ tung lần hai!

Xung quanh yên tĩnh! Sau đó hai người kia trực tiếp bị nổ chết nằm ở đó….

Ô không đúng, có còn một người còn thở, sau đó Diệp Thiên Dật búng ngón tay.

“Phá không gian!”

Ầm___

Cơ thể cường giả kia ở trên mặt đất nảy lên một chút, rơi xuống mặt đất sau đó hoàn toàn không còn hô hấp.

Cứ CMN không hợp lẽ thường!

An Vũ Sương bên cạnh nhìn toàn bộ quá trình, toàn bộ quá trình nàng đều đơ người ra, nàng không làm sao hiểu được! Thật sự không thể nào hiểu được! Rốt cuộc là có chuyện gì!

Tuy nàng biết, thê giới rộng lớn có đủ những cái lạ, nhưng cái này có phải có chút khoa trương rồi không?

Đợi đã! Chết rồi! Lại có hai người chết rồi?

Nếu như là trước đó nàng còn có thể hiểu đc, dù sao không nhìn thấy hắn rốt cuộc giết như thế nào, nhưng mà bây giờ, nàng thật sự nhìn thấy hắn ở đây phóng ra phá không gian, ngoài phá không gian không có bất kỳ lực lượng nào khác!

Nhưng mà, Thái Cổ Thần Vương cảnh thật sự đã chết ở đây.

Vài Thái Cổ Thần Vương cảnh chật vậy may mắn khoát khỏi ở xa kia đứng ở xa nhìn tình hình bên bày.

“Chết…. chết rồi?”

“Hình như chết rồi, thật sự chết rồi! Chuyện này??”

“Ừng ực___”

Bọn họ nuốt một ngụm nước miếng.

Làm sao đây? Bây giờ còn có thể làm thế nào?

Bọn họ còn cần phải ra tay sao? Ai dám ra tay?

“Có lẽ không còn chuyện gì rồi, đi thôi.”

Diệp Thiên Dật ngoảnh đầu nhìn thoáng qua An Vũ Sương trước mặt nói.

An Vũ Sương có chút chậm chạm.

Chuyện xảy ra vừa nãy là thật sao?

Nàng….. an toàn rồi?

“Ừ…”

Sau đó Diệp Thiên Dật phóng ra lực lượng không gian, hai người biến mất tại chỗ.

“Tìm được điểm rơi chưa?”

Cường giả khác cũng trực tiếp tập trung vào điểm rơi sau khi Diệp Thiên Dật biến mất.

Nhưng mà….

Đi không?

Chuyện này trở thành một vấn đề lớn.

Không dám đi!

Chủ yếu là cho dù ngươi là Thái Cổ Thần Vương cảnh cũng không sao cả, bọn hắn cũng không sợ, một tên Thần Vương cảnh thế nhưng giết mấy người Thái Cổ Thần Vương cảnh, còn ở trước mặt bọn họ, chuyện này ai mà đỡ cho được?

Không dám!

Mà trong lúc bọn họ do dự, sau khi Diệp Thiên Dật rơi xuống đât lại phóng thích Không Gian Khiêu Dược, sau đó biến mất ở vị trí đó, chuyện này dẫn đến những cường giả này cho dù đi đến điểm rơi đầu tiên của Diệp Thiên Dật cũng không tìm được Diệp Thiên Dật nữa, trừ phi bọn họ đi đến trước tiên.

Trong một rừng cây nhỏ nào đó, Diệp Thiên Dật cũng không biết mình đang ở đâu, dù sao trước tiên phải tìm một nơi nghỉ chân.

Bóng dáng sau khi rơi xuống đất của An Vũ Sương lảo đảo một chút suýt nữa thì ngã.

“Cảm ơn.”

Nàng ổn định cơ thể sau đó nói một câu.

Thật sự rất cảm kích, bởi vì nàng biết, nếu như không có hắn, lần này nàng thật sự phải chết.

“Chỉ một câu cảm ơn?”

Diệp Thiên Dật nhìn nàng nói.

“Tạm thời ta cũng không biết nên làm như thế nào.”

“Ngươi là vợ của ta, ngươi không biết nên làm như thế nào?”

An Vũ Sương không nói gì.

Có điều nàng có thể xác định, người này tiếp cận nàng thật sự không có ý nghĩ gì khác, nếu không tại sao phải cứu nàng?

“Ta nói này, hai chúng ta thật sự có duyên nha, vừa mới tách ra mấy ngày, ta vừa đến Cửu Trọng Thiên chuẩn bị tìm một rừng cây nhỏ nghỉ ngơi và chỉnh đốn một chút đợi trời sáng, ngươi trong nháy mắt đã từ trên trời rơi xuống đập bên cạnh ta rồi.”

An Vũ Sương ngồi xuống.

“Ngại quá, ta giải độc trước.”

Nàng nói.

Độc này nếu như vẫn không giải, nàng e rằng sẽ xảy ra chuyện!

“Độc này…. Ta giúp ngươi giải đi.”

“Ngươi?”

An Vũ Sương ngồi xuống nhìn qua Diệp Thiên Dật.

Nàng thật sự có chút chịu không nổi.

“Đúng vậy, ta còn biết chút y thuật.”

“Không cần đâu, ta có lẽ có thể giải.”

An Vũ Sương nói.

“Ngươi giải phải cần rất nhiều thời gian, còn có vết thương của ngươi, ta cũng giúp ngươi chữa khỏi luôn đi.”

An Vũ Sương: ???

“Đây nhưng là vết thương Thái Cổ Thần Vương cảnh….. lưu lại.”

Khí tức của nàng đã rất bất ổn rồi.

“Haizzz.”

Diệp Thiên Dật đi đến, lấy ra một viên đan dược.

“Trước tiên uống cái này vào.”

Ngón tay An Vũ Sương cầm lấy nhìn thoáng qua sau đó nuốt nó xuống.

Không có chỗ nào đặc biệt, chính là đan dược hệ trị liệu đỉnh cấp, nhưng uống vào lại rất thoải mái.

“Trước tiên giải độc cho ngươi, đưa tay cho ta.”

Nàng nửa tin nửa ngờ đưa tay qua.

Hình như cũng phải tin tưởng hắn, bởi vì người này đã làm ra quá nhiều chuyện không thể tưởng tượng nổi, cũng không có lý do gì mà không tin tưởng.

Diệp Thiên Dật lấy ra một thanh dao găm trực tiếp rạch ra một đường trên cánh tay trắng nõn, máu tươi chảy ròng ròng, nhưng thậm chí nàng không nhăn mày một tý nào.

“Cởi quần áo ra.”

“Hả?”

Lần này nàng nhíu mày.

“Cởi váy ra, mặc bên trong, ta giúp ngươi thi châm.”

“Không cần đâu…. tự ta giải độc đi.”

An Vũ Sương nói.

“Được rồi, ngươi không giải được đâu, ngươi tưởng ngươi thật sự có thể giải được độc này sao? Cực hạn ngươi có thể làm được chỉ là làm cho độc không ăn mòn cơ thể ngươi nữa thôi, nhưng sẽ lưu lại mầm bệnh cực lớn về sau cho ngươi, ta không tin ngươi không biết.”

Diệp Thiên Dật nói.

“Ngươi thật sự có thể giải độc?”

“Này, ngươi còn không tin ta à?”

“Tin.”

An Vũ Sương đứng lên do dự một chút.

“Trước tiên ngươi có thể xoay người đi không?”

Diệp Thiên Dật cười xoay người.

Mấy giây sau.

“Được rồi.”

Sau đó Diệp Thiên Dật xoay người lại.

Hí___

Không gì sánh được!

Tuy rằng Diệp Thiên Dật đã có nhiều cô vợ cực phẩm như vậy, nhưng vẫn chịu không nổi!

“Cái khăn che mặt này của ngươi không thể tháo xuống sao?”

Diệp Thiên Dật nói.

“Không.”

“Được rồi.”

Diệp Thiên Dật nhún vai, sau đó lấy ra ngân châm, bắt đầu châm cứu huyệt vị.

Thật lâu sau….

Diệp Thiên Dật vỗ vào phía sau lưng nàng một cái, ngân châm bay ra, rơi trên mặt đất, toàn bộ biến thành màu đen.

“Độc giải xong rồi, ngươi cảm nhận một chút.”

An Vũ Sương cảm nhận một chút âm thầm kinh ngạc.

Y thuật của hắn….

Làm sao có thể cao như vậy?

Nàng cảm thấy độc này của bản thân sợ rằng có thể làm khó chín mươi chín phần trăm y sư đỉnh cấp, sau đó cứ như vậy giải được rồi.

“Cảm ơn.”

Diệp Thiên Dật nói: “Bây giờ giúp ngươi trị thương.”

Bình Luận (0)
Comment