Đại khái qua khoảng hai tiếng, An Vũ Sương mở mắt, trong mắt của nàng lại một lần nữa lóe lên loại tinh quang lạnh như băng, vẻ mặt hồng hào.
“Vết thương này của ngươi ta có thể trị được đến đây, nếu như có đan dược cửu giai, ngươi cũng cần một tuần mới có thể hoàn toàn khôi phục, trong thời gian này ngươi tốt nhất không nên dùng đến linh lực, nếu không sẽ lại nặng thêm đấy.”
Diệp Thiên Dật lau mồ hôi trên trán sau đó ngồi ở đó nói.
An Vũ Sương nhìn Diệp Thiên Dật.
Diệp Thiên Dật lúc này lấy ra một lon nước ra uồng ừng ực ừng ực.
“Y thuật của ngươi sao lại cao như vậy?”
“Ồ, trước đó đạt được một truyền thừa y thuật đỉnh cấp mà thôi, ngươi nghĩ là tự ta tu luyện à.”
Diệp Thiên Dật nhún vai nhàn nhạt nói.
“Ngươi thật sự là Thần Vương cảnh?”
Bây giờ An Vũ Sương bắt đầu hoài nghi chuyện này.
“Hả? Ngươi không phải cảm thấy rất rõ sao?”
Diệp Thiên Dật nhìn về phía nàng.
“Nhưng ngươi dễ dàng giết Thái Cổ Thần Vương cảnh, thêm y thuật phi phàm của ngươi, trận pháp đỉnh cấp, ta nghi ngờ ngươi không phải là Thần Vương cảnh, hơn nữa ngươi cũng không phải là một thanh niên hai mươi mấy tuổi, ngươi… lẽ nào là một vị Thần Minh nào đó của thời đại Chúng Thần? Hoặc là nói một thiên tài đỉnh cấp nào đó?”
An Vũ Sương bắt đầu nghi ngờ Diệp Thiên Dật.
Đủ loại dấu vết tập hợp lại với nhau, đừng nói Thần Vương cảnh, chuyện này cho dù là Thái Cổ Thần Vương cảnh cũng không làm được, trừ phi là Bán Thần.
Tuy nàng cảm nhận được Diệp Thiên Dật là hai mươi mấy tuổi, là Thần Vương cảnh, nhưng những chuyện hắn làm quá mơ hồ quá khiến cho người ta kinh ngạc khiếp sợ! Cho nên, có thể không cần dùng cách đối đãi thông thường để đánh giá hắn, nhỡ đâu hắn thật sự là một cường giả đỉnh cấp, chỉ là hắn dùng cách nào đó khiến nàng nhìn hắn cảm thấy hắn chỉ có hai mươi mấy tuổi thì sao?
“Ta thật sự hai mươi mấy tuổi.”
Diệp Thiên Dật bất đắc dĩ nói.
“Được rồi.”
An Vũ Sương cũng không hỏi đến cùng.
“Nè, ngươi bắt đầu tò mò về ta, cô vợ nhỏ, ngươi rơi vào tay giặc rồi, hay là triệt để thất thủ luôn đi.”
An Vũ Sương: “…..”
“Cảm ơn ân cứu mạng của ngươi.”
An Vũ Sương nói.
“Nhưng mà bây giờ ta không biết làm sao báo đáp ân tình của ngươi, ngươi có cái gì muốn đạt được không?” An Vũ Sương hỏi.
“Ngươi!”
Diệp Thiên Dật nói.
An Vũ Sương: “….”
“Hy vọng ngươi có thể đứng đắn một chút.”
“Ta nói nghiêm túc đó, bởi vì ta không thiếu cái gì, ta chỉ thiếu bạn gái xinh đẹp.”
An Vũ Sương: “…..”
“Chuyện này….”
Nàng hơi đau đầu.
Cũng không nói cứu mạng thì phải lấy thân báo đáp đi? Nhưng nàng thật sự là một người biết ơn báo đáp.
“Ngươi sẽ không thích ở cùng với ta đâu.”
An Vũ Sương nhàn nhạt nói.
“Tại sao?”
“Ngươi ngay cả mặt của ta đều không biết, lại muốn ở bên ta, chuyện này không phải là vô lý sao?”
An Vũ Sương nói.
“Ta không để ý ngoại hình của ngươi, nhưng kinh nghiệm của ta nói cho ta biết, ngươi chắc chắn rất xinh đẹp, cho dù ngươi ngươi không đẹp ta cũng bằng lòng.”
Diệp Thiên Dật nói.
An Vũ Sương nhìn ngôi sao ở nơi xa ngẩn người.
“Làm sao thế? Nghĩ gì thế?”
“Nếu như ta có thể sống tiếp, vậy thì thử xem sao.”
Nghĩ rất lâu nàng nhàn nhạt nói.
Đối với nàng mà nói, thực sự chưa yêu đương bao giờ, thực sự đối với phương diện này nàng cũng không có suy nghĩ gì, cũng không biết nên yêu đương như thế nào, nàng cảm thấy cũng không quan trọng, nếu như hắn bằng lòng, vậy nàng đền ơn một chút thì không phải là không được? Dù sao…. cũng không biết còn có thể ra ngoài được không.
Đương nhiên, trước đó nàng phải sống sót.
“Hả?”
Diệp Thiên Dật gãi gãi đầu.
“Ngươi muốn làm gì?”
“Có vài việc muốn làm.”
“Được thôi, vậy bây giờ chúng ta thử xem sao.”
Diệp Thiên Dật nhếch miệng cười.
An Vũ Sương nhìn về phía Diệp Thiên Dật.
“Cho dù thử cũng vẫn là như vậy, không có ý nghĩa quá lớn, bởi vì ta sẽ không cho phép ngươi chạm vào ta.”
An Vũ Sương nhàn nhạt nói.
“Bây giờ không cho phép không có nghĩa là sau này cũng không cho phép, không phải sao?”
“Đúng.”
“Như vậy trước tiên như này đi, xác định thân phận một chút chẳng phải là rất tốt?”
An Vũ Sương ngơ ra một chút.
“Được, nhưng ngươi thật sự không định báo đáp bằng phương diện khác sao?”
Nàng cảm thấy những thứ này hư vô mờ mịt, cho dù xác định quan hệ với hắn thì thế nào? Nàng cũng tuyệt đối không thể để hắn chạm vào mình, nàng cảm thấy, cứ đồng ý, bản thân cũng không chịu thiệt, thích hợp hay không về sau lại nói, nếu như không thích hợp vậy thì tách ra.
“Ta đã có được ngươi rồi, ta còn cần cái khác sao?”
“Nếu như không thích hợp, ta sẽ tách ra.”
An Vũ Sương nói.
“Được thôi.”
Diệp Thiên Dật gật đầu.
“Ừ….”
“Vậy ta có thể nhìn mặt của ngươi không?”
Diệp Thiên Dật nói.
“Không.”
Diệp Thiên Dật: “…”
“Này này này, không đến mức đấy chứ? Chỉ nhìn mặt mà thôi, ngươi cũng không mất miếng thịt nào.”
“Chính là không muốn.”
“Được rồi, vậy chúng ta phải hiểu biết lẫn nhau một chút, ví dụ như ngươi làm sao vào đây?”
An Vũ Sương nói: “Tự mình vào.”
Diệp Thiên Dật: ???
“Hả? Tự ngươi vào đây? Ngươi không biết sau khi đi vào sẽ không ra được sao?”
An Vũ Sương gật đầu: “Biết, nhưng…. ta nhất định phải đi vào, chuyện có thể đi ra hay không sau này lại nói đi, ngươi thì sao?”
Diệp Thiên Dật nhún vai: “Ta là bị kẻ thù hãm hại, đẩy ta vào đây.”
An Vũ Sương gật đầu.
Chuyện này ngược lại không có nghi ngờ gì cả, bởi vì bản thân nàng cũng cảm thấy người này có thể không phải là một kẻ ác bị trừng phạt quăng vào đây.
“Ngươi vào đây có chuyện gì? Đúng lúc ta có thể xem có thể giúp ngươi hay không, bởi vì ta cũng không biết làm gì.”
“Không cần đâu.”An Vũ Sương lắc đầu.
“Bạn trai giúp bạn gái là chuyện thường tình, cái gì mà không cần đâu? Hơn nữa bây giờ ngươi còn đang bị thương, trong một tuần tốt nhất không nên dùng linh lực, làm sao? Ngươi còn muốn quăng ta đi hay sao?”
Diệp Thiên Dật cười nói.
“Không, quá nguy hiểm.”
An Vũ Sương nói.
“Này, ta có năng lực gì ngươi không rõ sao? Ngươi không phải không nhìn thấy, cái gì nguy hiểm hay không chứ.”
“Chính vì ta không rõ ngươi một tên Thần Vương cảnh tại sao có năng lực này, cho nên ta mới lo lắng.”
An Vũ Sương nói.
“Giảo hoạt, ngươi đang bẫy ta.”
An Vũ Sương lắc đầu: “Không.”
“Được rồi được rồi.”
Diệp Thiên Dật duỗi eo sau đó nói: “Vậy ngươi nói với ta ngươi chuyến đi này muốn làm gì đi?”
“Đi Cửu Vĩ Yêu Hồ tộc.”
“Ách___”
Diệp Thiên Dật sờ sờ mũi: “Có phải là tộc mạnh nhất Cửu Trọng Thiên này không?”
Cái này Diệp Thiên Dật quả thật đã nghe nói qua, Cửu Vĩ Yêu Hồ tộc là chủ của Cửu Trọng Thiên, trên cơ bản cũng là tồn tại đáng sợ nhất của toàn bộ Hoang Cổ Thương Khung, dường như không có bất kì tộc nào có thể đứng ngang hàng với Cửu Vĩ Yêu Hồ tộc.
“Ừ.”
“Ngươi ở bên ngoài, vì Cửu Vĩ Yêu Hồ tộc mà đi vào trong này, làm gì thế? Lẽ nào ngươi là Cửu Vĩ Yêu Hồ tộc?”
“Nhân tộc.”
Diệp Thiên Dật gãi đầu.
“Nói chuyện với ngươi thật mệt.”
“Cho nên…. chúng ta không thích hợp.” An Vũ Sương nhàn nhạt nói.
Diệp Thiên Dật: “…… ”