An Vũ Sương nhìn Diệp Thiên Dật nói: “Trong Cửu Thiên Điện có người là thành viên của Chúng Thần Minh, Chúng Thần Minh sẽ có người phụ trách Thiên Tông Hội. Mà đế quốc Thiên Tuyết cũng cần thành viên của Chung Thần Minh Thiên Tông Hội lập ra một số quy tắc, ví dụ như lựa chọn ra vị minh chủ giữa các môn phái lớn ở đế quốc Thiên Tuyết. Bởi vẫn chưa lựa chọn được vị minh chủ này, cho nên mấy người ở Cửu Thiên Điện với Thiên Dương Điện mới cùng nhau qua đây.
“Vớ vẩn!”
Diệp Thiên Dật nói.
“Cho nên mãi ta vẫn không hiểu được.”
An Vũ Sương nói.
Ngươi thử nghĩ mà xem, thế lực cường đại của họ tập trung lại một chỗ có thể dễ dàng nghiền nát thế lực của An Vũ Sương. Nhưng mà bọn họ không thể làm vậy, bởi vì bọn họ là thế lực ở Thượng Vực, lại còn là thế lực có danh tiếng.
Vậy thì họ đến đây định dùng cách gì để hủy diệt thế lực hoàng thất của An Vũ Sương đây?
Nếu như không có cách gì thì bọn họ đến đây làm gì?
Rất khó, An Vũ Sương nghĩ mãi mà không ra.
Nàng chủ yếu nghĩ rằng, cách chính đáng không có tác dụng, vậy thì không chính đáng thì sao?
Nàng không sợ phải đánh nhau, chỉ sợ bị hãm hại.
“Không sao, ta muốn xem bọn họ muốn làm gì. Yên tâm đi, ta biết ngươi muốn tự tay báo thù cho cha mẹ, ta sẽ không ngăn cản ngươi, nhưng ngươi cần phải cẩn thận một chút.”
“Ta biết rồi.”
Bị một kẻ mới hơn hai mươi tuổi thuyết giáo, nàng còn có thể nói gì sao.
Hiển nhiên là năng lực của An Vũ Sương vượt trội hơn hẳn Diệp Thiên Dật, kinh nghiệm cũng không phải thứ Diệp Thiên Dật có thể bì được. Nhưng mà nói đến chuyện này, nàng thật sự không có cách nghĩ nào khác.
An Vũ Sương chỉ biết một điều là bọn họ tuyệt đối sẽ không ra tay, nhưng có giở trò gì sau lưng hay không thì không biết, nàng chỉ có thể đón nhận thôi!
Diệp Thiên Dật nói: “Ta cũng không biết bọn họ định làm gì, ta với ngươi cùng quan sát một chút, dù sao chúng cũng động dám động thủ. Nếu như vậy thì ta không cần phải nhờ Tô Kỳ Băng đến giúp đỡ. Ta không tin, có đệ tử Yêu Hậu ở đây mà bọn họ vẫn dám lật tung cả trời.”
Đôi mắt xinh đẹp của An Vũ Tình sáng lên.
“Đúng đúng đúng, Diệp Thiên Dật là đệ tử của Yêu Hậu, chỉ cần cái danh hiệu của hắn còn ở đây thì bọn họ có tính giở thủ đoạn gì đi chăng nữa thì cũng phải do dự.”
An Vũ Tình nói.
“Vậy thì đến lúc đó ngươi cùng ta cùng đi tiếp đãi bọn họ.”
An Vũ Sương nói.
Như vậy cũng ổn, không tính là lại nợ Diệp Thiên Dật một ân tình.
“Đương nhiên rồi, vậy đêm nay ta ở lại chỗ các ngươi.”
Diệp Thiên Dật cười, nói.
“Được, Vũ Tình, sắp xếp cho Diệp Thiên Dật một căn phòng.”
“Ngươi đi đi, ta tìm Thanh Hàn đi quẩy đây.”
An Vũ Tình nói.
Sau đó nàng nhìn Diệp Thiên Dật, hỏi: “Muốn đi cùng không?”
“Ta không đi đâu, ta là một thanh niên năm tốt giữ mình trong sạch đó.”
“Thời đại nào rồi mà vẫn còn có người cho rằng đi quẩy là không giữ mình vậy?”
An Vũ Tình trợn trắng cả mắt.
“Ngươi đừng có mà dạy hư Tiểu Thanh Hàn đó.”
Diệp Thiên Dật nói.
“Được rồi, bọn ta sẽ về sớm mà.”
Nói xong An Vũ Tình vẫy tay chạy đi.
“Đi theo ta.”
An Vũ Sương đưa Diệp Thiên Dật đến nơi ở.
“Ngươi ở phòng này đi, bên trong rất sạch sẽ.”
An Vũ Sương chỉ vào căn phòng phía trước, nhàn nhạt nói.
“Ta muốn ở chung phòng với ngươi mà.”
Diệp Thiên Dật nhìn An Vũ Sương nói.
“Đứng đắn chút.”
“Này, ta ở chung một phòng với bạn gái của mình thì có gì mà không đứng đắn chứ?”
An Vũ Sương bất đắc dĩ lắc đầu.
Bọn họ đi vào một căn biệt phủ ba tầng.
Đây là nơi mà chỉ có An Vũ Sương có thể tới, xung quanh vô cùng riêng tư, An Vũ Tình cũng từng sống ở đây, nhưng không một ai biết nơi ở này của hai người.
“Không còn sớm, bổn đế cho người đi làm chút gì đó ăn.”
“Ngươi phải ăn cùng ta.”
“Ừm… được.”
Diệp Thiên Dật lập tức mặt mày hớn hở.
“Ai ai ai, đây là phòng của ngươi sao?”
Diệp Thiên Dật chỉ vào căn phòng bên cạnh.
Đây không phải là phòng của An Vũ Sương, mà là phòng của An Vũ Tình.
Đáng lẽ An Vũ Sương định nói ra, nhưng mà…
Nhưng mà… An Vũ Sương đột nhiên nghĩ ra điều gì đó.
Tên Diệp Thiên Thu này… muốn vào phòng của nàng… vậy thì không được. Bất kể xảy ra chuyện gì đi chăng nữa, nàng cũng không muốn để một người đàn ông bước vào căn phòng của mình, cho dù người đó là Diệp Thiên Dật, nàng cũng tạm thời chưa thể chấp nhận được.
Vậy nên.
Chỉ đành nhờ em gái làm lá chắn hộ thôi.
Ừm, quan hệ giữa em gái mình với Diệp Thiên Dật cũng không tệ, đến lúc đó cùng lắm là làm kẻ phản bội, nếu như bọn họ có ầm ĩ với nhau thì sau một đêm cũng hết, đến ngày thứ hai là lại quẳng chuyện này ra sau đầu.
“Đúng vậy.”
An Vũ Sương nói.
“Ta nói mà, nhìn tay nắm cửa là biết thường xuyên có người ra vào.”
Diệp Thiên Dật nói xong, muốn mở cửa ra.
An Vũ Sương giữ tay Diệp Thiên Dật lại.
Diệp Thiên Dật nhìn đôi mắt xinh đẹp lạnh lùng của nàng.
“Được rồi được rồi, ta không đi vào là được mà, thật là.”
Sau đó Diệp Thiên Dật âm thầm nhớ kĩ “căn phòng của An Vũ Sương” này.
Nói đùa chứ mặc dù An Vũ Sương giống hệt vị tra nữ tỷ tỷ kia, nhưng dù sao An Vũ Sương đã xác định quan hệ rõ ràng với Diệp Thiên Dật rồi. Điểm tốt của việc xác định rõ được quan hệ đó là, nếu như mặt Diệp Thiên Dật dày hơn chút, cố gắng thêm chút, có khi lại làm nên chuyện gì đó!
Đù má, là Nữ hoàng đó, lại còn là Nữ hoàng thơm tho ngào ngạt nữa chứ. Trên đời này còn có cô gái nào thơm hơn Nữ hoàng chứ?
Chậc.
Tối nay Diệp Thiên Dật nhất định phải tới.
Bởi vì Diệp Thiên Dật biết rằng, mặc dù An Vũ Sương cứ liên tục từ chối hắn, nhưng mà chắc chắn nàng rất có hảo cảm với hắn. Hơn nữa, nàng còn nợ Diệp Thiên Dật nhiều ân tình như vậy, có lẽ chỉ cần Diệp Thiên Dật cứng rắn thêm một chút nữa thôi là có khi nàng sẽ ỡm ờ đồng ý…
Đương nhiên là Diệp Thiên Dật biết khả năng cao là không thể làm đến bước cuối cùng, nhưng hôn một cái chắc cũng được ha? Hoặc là ôm Nữ hoàng thơm ngát đi ngủ.
Chậc.
Ôi đù má!
Tối nay nhất định phải đến.
Cho dù An Vũ Sương lo lắng lặng lẽ tạo kết giới thì hắn cũng phải vào, dù sao trên tay hắn cũng có vô hiệu hóa linh lực hóa, kết giới chắc chắn sẽ bị phá vỡ.
Ban đêm.
Diệp Thiên Dật nằm trên giường tu luyện.
Thời gian vừa điểm mười hai giờ.
“Ting… Có muốn mở hệ thống mới hay không?”
Diệp Thiên Dật nghĩ.
“Mở hệ thống tạo mộng cho ta đi.”
Đây là hệ thống mà Diệp Thiên Dật rất thích.
Hay là thử một chút nhỉ.
“Ting… Mở hệ thống tạo mộng.”
Khóe miệng Diệp Thiên Dật cong lên.
“Tạo mộng, An Vũ Sương, nội dung… khụ khụ, ngươi hiểu mà.”
“Tạo mộng, An Vũ Tình, nội dung y hệt vậy.”
“Tạo mộng, ừm… he he, Dao Tịch.”
“Tạo mộng, Hoa Thanh Hàn.”
Dù sao thì Diệp Thiên Dật cũng tạo cho mấy nàng một đống giấc mơ không thực tế rồi.
Cho dù trong mấy nàng có người không ngủ cũng chẳng sao, chỉ cần mấy nàng ngủ hoặc tiến sâu vào tu luyện, vậy thì…
“Sao hôm nay về sớm vậy?”
Hoa Thanh Hàn hỏi An Vũ Tình.
An Vũ Tình ợ ra một hơi rượu, nói: “Có chút chuyện.”
“Diệp Thiên Dật đến chỗ ngươi đúng không?”
Hoa Thanh Hàn hỏi.
Bởi vì ban ngày Diệp Thiên Dật đã nhắn tin cho nàng, nói hắn đã đến đế quốc Thiên Tuyết rồi. Mà Diệp Thiên Dật đến đế quốc Thiên Tuyết chỉ để tìm An Vũ Tình thôi ư…