Ta Mỗi Ngày Nhận Một Hệ Thống Mới (Dịch)

Chương 1580 - Chương 1575: An Vũ Tình: Ta Xong Cmn Đời Rồi

Chương 1575: An Vũ Tình: Ta xong cmn đời rồi
Chương 1575: An Vũ Tình: Ta xong cmn đời rồi

Hiển nhiên An Vũ Tình cũng chẳng giấu diếm.

“Đúng vậy, ở chỗ bọn ta á, ta rủ hắn đi quẩy cùng mà hắn chẳng chịu đi.”

“Hửm? Hắn đến làm gì vậy?”

Vậy là không phải đến vì An Vũ Tình sao? Nếu không thì phải đi chứ nhỉ?

“Haizz, đến giúp ta chút việc. Cái tên háo sắc đó những cái khác thì không nói, nhưng cũng tính là trượng nghĩa, đợi hắn hết bận rồi thì sẽ đi tìm ngươi đó.”

“Hắn tìm ta làm gì chứ?”

Hoa Thanh Hàn nói.

An Vũ Tình cười cười, nói: “Ta nói vị tỷ tỷ này, ngươi đẹp như vậy, cái tên Diệp Thiên Dật kia lại háo sắc như thế, ngươi nói xem hắn tìm ngươi làm gì nào? Chắc chắn là lúc nào chẳng muốn kéo ngươi lên giường làm một trận, kéo hai chân ra, sau đó thì…”

Hoa Thanh Hàn: “…”

“Ngươi đứng đắn lên một chút có được không hả.”

Hoa Thanh Hàn nói.

“Chậc chậc chậc, xẩu hổ rồi nha.”

An Vũ Tình vỗ vai Hoa Thanh Hàn, nói: “Được rồi, ta về đây, ngươi cố gắng mà tu luyện. Ngươi chậm hơn mấy người kia có hai mươi năm, nếu sau này tiếp tục cố gắng thì theo kịp cũng không khó đâu, cho ngươi cái này.”

An Vũ Tình đưa cho Hoa Thanh Hàn một chiếc nhẫn không gian.

“Đây là cái gì vậy?”

“Lúc về ngươi mở ra xem là biết mà, đi đây.”

An Vũ Tình vẫy tay, sau đó rời đi.

Toàn bộ những thứ trong chiếc nhẫn không gian này đều là linh vật thiên địa cao cấp. Thiên phú có cao đến đâu mà không có sự giúp đỡ của linh vật thiên địa thì tu luyện cũng gặp rất nhiều khó khăn.

Sau khi An Vũ Tình về đến nhà, nàng nằm trong phòng của mình.

Uống xong hơi chóng mặt, nhưng không đến mức say, có lẽ chỉ đạt được đến mức hơi bạo gan hơn thôi.

Chủ yếu là bởi vì… nàng không dùng linh lực làm rượu mất đi tác dụng. Bởi lẽ uống rượu mà, chủ yếu là muốn hưởng thụ cái cảm giác hơi lâng lâng chứ không phải say. Thật ra loại cảm giác này cũng kì diệu lắm đó.

“Đi ngủ thôi.”

Không biết vì sao mà An Vũ Tình cảm thấy, có Diệp Thiên Dật ở đây, dù ngày mai đám người kia có lao đến đây thì nàng cũng vẫn rất an tâm. Chẳng cần phải nói đến cái khác, chỉ cần biết Vạn Cổ Đệ Nhất Thần Tông Diệp Thiên Dật còn có một đám anh em bạn bè lợi hại lắm, trong tình huống xấu nhất thì chỉ cần gọi bọn họ đến giúp đỡ là được rồi.

Vậy nên một chuyện vốn dĩ khiến người ta đau đầu chết đi được, chỉ vì có Diệp Thiên Dật ở đây thì lại như chẳng có gì một cách khó hiểu.

Chắc mới khoảng mười phút gì đó, nàng đã chìm sâu vào giấc ngủ.

Tu luyện á?

Không có đâu.

Sau đó…

Lúc ngủ, An Vũ Tình mơ thấy một giấc mơ kỳ lạ.

Khoảng một tiếng gì đó trôi qua, Diệp Thiên Dật lặng lẽ lén lút mở cửa phòng.

Ừm, chắc cũng đến lúc rồi ha.

Đương nhiên hắn vẫn nghĩ rằng đó là phòng của An Vũ Sương! Dù sao giữa con người với nhau cũng cần sự tin tưởng, đúng chứ.

Cạch?

Cửa không khóa ư?

Không có kết giới?

Diệp Thiên Dật sững sờ.

Không phải chứ?

Chẳng lẽ… An Vũ Sương cho mình một cơ hội?

Đù má nó chứ!

“Chắc là An Vũ Sương lo nghĩ bản thân nợ ta quá nhiều ân tình, nên mới cho ta một cơ hội đây mà, đến thì có nghĩa là ta đã nắm chắc được cơ hội này rồi. Phụ nữ mà, khẩu thị tâm phi. Hơn nữa ta đây còn vừa đẹp trai vừa ưu tú, coi như bên ngoài nàng chẳng thể hiện gì, nhưng ta tin chắc rằng bản thân sớm đã chinh phục được trái tim nàng rồi.”

Diệp Thiên Dật xoa cằm, sau đó lặng lẽ mở cửa đi vào.

Thơm quá đi.

Vừa vào phòng thôi đã ngửi thấy hương thơm đặc trưng của kiểu con gái kia rồi.

Chậc.

Bất kể là thằng đàn ông nào thì cũng không thể cưỡng lại mùi hương thơm ngát như vậy, đặc biệt là còn biết rằng hương thơm ấy đến từ người một cô gái vô cùng xinh đẹp.

“Ai dô, dưới vẻ ngoài lạnh lùng của Nữ hoàng lại ẩn chứa một trái tim thiếu nữ như vậy, chả trách nàng lại không chịu để ta vào.”

Diệp Thiên Dật ngắm nhìn căn phòng.

Mặc dù tối thui, nhưng mà năng lực nhìn trong bóng đêm của Diệp Thiên Dật đã đạt đến cảnh giới như nhìn ban ngày rồi.

Diệp Thiên Dật ngửi ngửi.

Lẽ nào…

Đù má!

Chả tránh Nữ hoàng lại mạnh dạn như vậy, vì để báo đáp ta, sợ lúc nghênh đón ta còn ngượng ngùng nên mới uống rượu?

Có thành ý, thật là có thành ý quá đi.

Diệp Thiên Dật xoa hai tay, ngắm nhìn “An Vũ Sương” đang nằm trên giường.

“Ưm.”

Diệp Thiên Dật nhìn gương mặt ửng đỏ của nàng, hiển nhiên biết rõ nàng đang trong một giấc mơ ngọt ngào rồi.

Đù má!

Người ta đã thể hiện như vậy rồi, lại còn thêm sự trợ giúp từ hệ thống tạo mộng, đêm nay Diệp Thiên Dật mà không nắm chắc lấy vị Nữ hoàng này thì đúng là không đáng mặt là đàn ông nữa.

Diệp Thiên Dật tiến về phía trước.

Dù sao thì An Vũ Tình cũng là Thái Cổ Thần Vương cảnh, cho dù có gặp phải loại giấc mộng không thể kiềm chế được như này thì Diệp Thiên Dật cũng khiến nàng tỉnh giấc.

An Vũ Tình mở to đôi mắt xinh đẹp nhìn Diệp Thiên Dật.

Vào giây phút An Vũ Tình mở mắt thì đồng nghĩa với giấc mơ kết thúc.

Diệp Thiên Dật không tránh khỏi hơi lo lắng, hắn biết rằng, tiếp theo sẽ đến lúc hắn nghe Nữ hoàng – cô vợ trẻ này tận tình thuyết giáo hắn.

Mặc dù nàng đã thể hiện đấn vậy rồi, nhưng mà Diệp Thiên Dật cũng biết rằng phụ nữ mà, đặc biệt là mấy người phụ nữ lạnh lùng như này, chắc chắn phải cần hắn lừa gạt chút gì đó mới ỡm ờ đồng ý được…

Sau đó…

An Vũ Tình duỗi hai tay, ôm Diệp Thiên Dật vào lòng mình, sau đó hôn Diệp Thiên Dật một cách cứng nhắc.

Diệp Thiên Dật: “…”

Đúng vậy!

Diệp Thiên Dật đơ luôn rồi.

Không phải chứ?

Vị Nữ hoàng này rốt cuộc uống bao nhiêu rượu vậy? Say quắc cần câu rồi?

Hừm…

Không sao không sao.

Người ta đã thể hiện đến vậy rồi, làm gì có chuyện Diệp Thiên Dật ngồi im không làm gì?

“He he, vợ yêu Nữ hoàng ơi, không ngờ nàng có thể chủ động đó.”

Diệp Thiên Dật cười xấu xa một tiếng.

An Vũ Tình: “…”

Vỡ mộng, kiểu gì thế này? Vợ yêu Nữ hoàng? Làm sao, chẳng lẽ thấy ta trong giấc mơ mà cũng khao khát ta biết thành tỷ tỷ sao?

Chết tiệt.

“He he, đáng lẽ chỉ tính hôn hai cái thôi, cùng lắm là được ôm nàng ngủ, không ngờ rằng… Nàng đã chủ động như vậy thì ta càng phải thêm chủ động chứ nhỉ.”

Sau đó Diệp Thiên Dật…

“Đau.”

Vào giây phút An Vũ Tình cảm nhận được loại đau đớn này, nàng không nhịn nổi nữa mà thốt lên.

Sao mà giấc mơ này lại chân thật như vậy? Lại còn đau nữa?

Trời ạ!

Đã làm thì phải làm đến cùng, dù sao cũng là mơ. Hơn nữa lại là tên Diệp Thiên Dật đẹp trai này nên nàng cũng muốn thử một chút. Giấc mơ này đến đâu thì đến, đằng nào hiện thực nàng cũng đâu dám làm chuyện này với đàn ông, trong mơ thử một chút thì có làm sao đâu?

“Vậy để ta chậm một chút.”

Diệp Thiên Dật nhẹ giọng nói.

……..

Một đêm cứ qua đi như vậy.

Sáng sớm ngày thứ hai, Diệp Thiên Dật ngủ say như chết.

Dù sao ở đây, Diệp Thiên Dật cũng thấy vô cùng an tâm.

An Vũ Tình tỉnh giấc.

Cái giây phút mà nàng tỉnh dậy, cả người căng ra, hơi tỉnh tỉnh lại, cho đến khi nàng nhìn thấy Diệp Thiên Dật nằm bên cạnh.

An Vũ Tình chớp mắt.

Chuyện gì thế này?

Chẳng lẽ mình còn chưa tỉnh khỏi giấc mơ hả?

Nàng lặng lẽ véo một cái lên mặt mình.

Ai ya!!

Sau đó nàng triệt để sững sờ ngay trên giường.

Xảy cmn ra chuyện lớn rồi!

Gì đây?

Nàng chầm chậm cho tay vào trong chăn thăm dò.

Aa!

Xảy ra chuyện lớn rồi!

Tối qua không phải mơ!

Đệt!

Xảy ra chuyện rồi!

Nàng nàng nàng nàng…

Bây giờ nàng muốn tự tát mình mất cái.

Ai cho ngươi uống rượu, ai cho ngươi uống rượu hả, aaaaaaa!!

Bình Luận (0)
Comment