Tất cả mọi người đều sửng sốt!
Chính là Hạ Thiên sư đã hạ độc sao?
Bọn họ cũng không biết! Nhưng nếu do chính Tinh Hải đế vương nói như thế, vậy thì hẳn không sai!!
Những thứ khác bọn họ không biết, ví dụ như việc Diệp Thiên Dật bị Hà Thiên sư ép vào tù, cũng không biết giữa hai người họ có ân oán. Vì thế bọn họ thực sự nghĩ là Hà Thiên sư đã hạ độc.
Hà Thiên Thu nắm chặt bàn tay thành quyền.
“Điện hạ, thần không hề hạ độc. Thần còn cứu Tuyết Phi nương nương một mạng cơ mà.”
Hà Thiên Thu không cam tâm, hét lên.
“Ý của ngươi là ta đang vu oan giá họa cho ngươi?”
Tinh Hải đế vương liếc mắt một cái.
Hà Thiên Thu nắm chặt nắm đấm.
“Người đâu, Hà Thiên sư hạ độc Tuyết Phi, tội không thể tha. Giết chết tại chỗ. Tiêu diệt thần hồn.”
“Rõ”
“Diệp Thiên Dật.”
Hà Thiên Thu chỉ tay vào Diệp Thiên Dật, rồi hét lên: “Diệp Thiên Dật.”
Ngay lúc Hà Thiên Thu chỉ tay vào Diệp Thiên Dật rồi hét lên tên của hắn. Tất cả mấy người bọn họ đã biết, Hà Thiên sư và người trong thiên ngục có quen biết nhau. Có lẽ đứa nhóc này đã bị Hà Thiên Thu đưa vào ngục tù.
Bọn họ đại khái cũng hiểu được rồi.
Có lẽ đế vương đã nghe theo lời của Diệp Thiên Dật và đưa ra lựa chọn này, nhưng đế vương chắc hẳn đã biết điều đó và cân nhắc rất kỹ càng.
Bọn họ nhất định không được nói thẳng.
Diệp Thiên Dật cười cười, nhìn Hà Thiên Thu.
“Diệp Thiên Dật, người đừng nghĩ có thể kết thúc như thế. Ngươi tuyệt đối đừng nghĩ có thể kết thúc như vậy.”
Hà Thiên Thu giận dữ, rống lên.
Diệp Thiên Dật âm thầm lắc đầu: “Ta trước tới giờ chưa từng nghĩ có kết thúc như thế này. Dù gì, ngươi cũng không phải một thân một mình. Lúc tới đây, ta vốn dĩ nghĩ rằng sẽ không có xảy ra chuyện gì đâu…… Nhưng mà người tự mình hạ độc Tuyết Phi nương nương. Bây giờ ngươi còn trách ai?”
Nửa câu sau của Diệp Thiên Dật “hạ độc Tuyết Phi nương nương” là muốn nói cho những người còn lại nghe. Thực ra, Hà Thiên Thu biết rằng câu đó có ý nghĩa là, vốn dĩ bọn họ không liên quan đến nhau. Nhưng nếu hắn chủ động muốn giết Diệp Thiên Dật, vậy thì Diệp Thiên Dật nhất định khiến hắn phải chết.
“Ra tay”
Tinh Hải đế vương lạnh lùng nói một câu.
“Rõ”
Ngay sau đó, tiếng kêu thảm thiết của Hà Thiên Thu còn chưa kịp truyền tới, ngay lập tức đã bị tiêu diệt hoàn toàn, thần hồn cũng bị tiêu tan.
Diệp Thiên Dật biết hắn nói câu đó có ý nghĩa gì. Hắn còn có con trai, Hà Chấn Nam, còn có những người khác của Linh Kiếm Phái cùng nhau đi tới thế giới này. Bọn chúng vẫn là kẻ thì của Diệp Thiên Dật.
Nhưng mà….. Diệp Thiên Dật không sợ, chỉ là cảm thấy chút khó chịu.
Tinh Hải đế vương liếc mắt nhìn đám người đó: “Ta không ngờ bên cạnh còn có người làm phản. Ta cũng lấy làm kỳ quái, Tuyết Phi rất ít khi nào ra khỏi đế cung, làm sao có thể bị trúng độc được. Như vậy thì nhất định bên cạnh có người làm. Các ngươi nên cẩn thận một chút, đừng để ta phát hiện ra, bằng không…….”
Tinh Hải đế vương nói: “Hà Thiên sư và người này vốn dĩ có thù hằn, người này trước kia đã bị Hà Thiên sư tống vào ngục. Nay hắn đã cứu được Tuyết Phi nên hắn vô tội. Đương nhiên có tư cách để yêu cầu ta phải thả cô gái yêu tộc kia ra.”
Rõ ràng là Tinh Hải đế vương rất thông minh, hắn giải thích một chút, tuy rằng mọi người có chút nghi ngờ, nhưng mà giải thích nhiêu đó là đủ rồi. Bọn họ có nghi ngờ nữa cũng kệ bọn họ.
Mọi người sôi nổi hùa theo: “Ta nhất định sẽ trung thành với bệ hạ.”
“Ừm”
Tinh Hải đế vương quay sang nói với Diệp Thiên Dật: “Người anh em, vị trí Thiên sư của Hà Thiên sư, từ nay ngươi ngồi vào đi.”
Diệp Thiên Dật gật đầu: “Đa tạ bệ hạ.”
“Ừm, chuyện nhỏ.” Sau đó, Tinh Hải đế vương quay sang Lý Bách Sơn: “Tiên sư, ngươi cũng có công, đều thưởng.”
"Đa tạ bệ hạ!"
“Được rồi, ta phải đến bồi ái phi. Các ngươi giải tán hết đi.”
Sau đó, mọi người lần lượt rút lui.
Diệp Thiên Dật và Lý Bách Sơn đi lên đảo phía trên.
“Ngươi có chắc là sẽ ở lại đây không?”
Lý Bách Sơn hỏi.
Diệp Thiên Dật cười nói: “Đương nhiên không rồi, bây giờ ta sẽ đi. Ta đồng ý với đế vương đơn giản vì ta muốn giữ mạng sống của mình mà thôi. Độc của Tuyết Phi đã tiêu trừ rồi, cũng không cần phải đợi đến ngày mai. Lúc trước, nói như vậy chỉ để hắn giữ ta lại thêm một ngày. Nếu không, ta nói độc của nàng đã được chữa khỏi rồi, mà ta cũng không phải là Thiên sư. Ngươi cảm thấy hắn sẽ giữ ta lại sao?”
Lý Bách Sơn nói: “Không, khả năng cao là ngươi sẽ bị trừ khử.”
“Không sai, vì thế bây giờ ta sẽ đi. Nhận tiện hôm nay ta đã đồng ý lên làm Thiên sư, hắn sẽ cảm thấy ta là muốn dựa vào thế lục của hoàng thất, cũng không làm khó dễ ta.”
Lý Bách Sơn thầm sửng sốt, tên nhóc nhỏ này tuổi tác còn trẻ mà lòng dạ đã thâm sâu thế này.
“Ngươi không sợ ta sẽ nói với đế vương sao?”
Diệp Thiên Dật cười: “Không sợ, bởi vì tiền bối còn phải dựa vào ta để chữa khỏi hàn độc nữa, nếu hai người là hoàng thất thì không thể thay tiền bối trị thương được”
“Nhưng mà Đế quốc Tinh Hải này tuy rằng không phải là một đế quốc mạnh nhất trong năm đế quốc. Nhưng cũng nằm trong Bát Hoang, năm đế quốc là bá chủ tuyệt đối. Ngươi có cơ hội để Đế quốc Tinh Hải làm hậu thuẫn cho mình. Đây không phải là sự lựa chọn tuyệt vời sao? Tại sao lại bỏ đi?”
Lý Bách Sơn cảm thấy kỳ lạ.
Diệp Thiên Dật cười nói: “Mỗi người có một chí hướng, không nên suy bụng ta ra bụng người…..”
“Ngươi”
Lý Bách Sơn vừa tức vừa buồn cười.
Thật không đơn giản!
Những người khác thì mong muốn ở lại hoàng thất, còn hắn thì không…. Bởi vì hắn biết ở đây trái lại hắn cũng không tiến bộ nhiều, tham vọng của hắn còn lớn hơn nhiều.
Hay lắm!!!
Có chút giống với bản thân trước đây khi còn chưa biết trời cao đất dày.
“Vậy ngươi tiếp theo sẽ đi đâu?”
Lý Bách Sơn nói: “Hàn độc của ta còn chưa được giải, cần phải đi theo ngươi. Dù sao, ta ít nhiều cũng là Thần Hư cảnh thập giai. Nếu giải được hàn độc, ta có thể thăng cấp Thần Tôn cảnh thậm chí là Thần Hoàng cảnh, cũng có thể giúp được ngươi.”
“Ở Bát Hoang này, có thể có được một vị cường giả bảo vệ, ta cũng rất vui lòng.”
Diệp Thiên Dật cười nói!
“Ngươi tính đi đâu?”
Lý Bách Sơn và Diệp Thiên Dật vừa rời khỏi đảo, vừa nói chuyện.
“m Nguyệt tông.”
“m nguyệt tông?”
Lý Bách Sơn mặt mày nhăn lại.
“Tiền bối, m Nguyệt tông là nơi nào?”
“Tại Đế quốc Thánh Tâm, nhưng giờ nơi đó có chút lộn xộn, đều tại vì m Nguyệt tông.”
Lý Bách Sơn nói.
“Hửm?”
Lý Bách Sơn và Diệp Thiên Dật đã ra khỏi đế cung, đến với những con phố nhộn nhịp bên ngoài.
"Sức mạnh của Đế quốc Thánh Tâm đứng đầu trong năm đế quốc. Tuy nhiên, những năm gần đây liên tục gặp khó khăn bởi m Nguyệt tông. m Nguyệt tông là tà phái đứng đầu, có rất nhiều cường giả, sức mạnh hùng hậu. Trong Đế quốc Thánh Tâm, bọn họ có những tín đồ của riêng mình, có nhiều tín đồ tu luyện m Nguyệt Tàn Quyển đến nỗi không thể đếm được.”
“m Nguyệt Tàn Quyển là cái gì?”
Diệp Thiên Dật hỏi.
“Trong m Nguyệt tông, kỹ năng cao cấp nhất chính là m Nguyệt Tâm Pháp. Nhưng mà trong m Nguyệt tông, cũng được chia thành các cấp độ, chỉ có những người ở cấp độ cao nhất mới có thể tu luyện được m Nguyệt Tâm Pháp. Còn Tông chủ thậm chí còn tu luyện cả Tân Nguyệt Tâm Pháp hoàn chỉnh. Những tín đồ đó, đa phần đều là những con người bình thường, trước đây không thể tu luyện được. Còn m Nguyệt Tàn Quyển là bước cơ bản nhất của m Nguyệt Tâm Pháp. Bọn họ mượn m Nguyệt Tàn Quyển để tu luyện, ngươi nghĩ mà xem, một đám phế vật trước giờ không thể tu luyện được nay lại có thể, thoắt một cái liền thay đổi bọn họ. Như vậy trong lòng bọn họ, giữa Đế quốc Thánh Tâm và m Nguyệt Tông, cái nào mới là tín ngưỡng?”
Lý Bách Sơn hỏi.